"Cảnh Lang?"
Âm thanh sợ hãi, đầu ngón tay hơi run rẩy, Lục Hồng có chút không xác định đưa tay chạm vào cô.
"Hm?"
Cảnh Lang hừ nhẹ một tiếng, trở mình, như còn đang trong giấc mộng.
"Hồng Hồng."
Lông mi thật dài lay động, Cảnh Lang từ từ mở mắt,
"Bảo bối, sao vậy?"
Dụi dụi mắt, Cảnh Lang theo bản năng sờ lên gương mặt cô.
"Thân thể chị."
Lục Hồng nắm lấy tay cô ấy, ở bên trên tỉ mỉ vuốt ve.
"Thân thể?" Cảnh Lang thấp mắt nhìn xuống,
"A?!"
Vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, cô một tay vén chăn,
"Chị biến trở lại rồi!"
Hai tay dùng sức sờ mặt, trong nháy mắt, vừa nhìn về phía Lục Hồng. Chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ có chút đỏ hồng, có chút không được tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
"Hehe~"
Híp mắt, cười gian trá, Cảnh Lang đưa tay một phát kéo Lục Hồng vào trong ngực, dán chặt lấy liếm lên.
"Cô gái nhỏ đáng yêu của chị, sao lại ngơ ngẩn?!"
Cảnh Lang ở bên cạnh hôn trộm một ngụm,
"Chị biến trở lại, chẳng lẽ em không vui sao?"
Hồi lâu, Lục Hồng mới nhỏ giọng nói một câu,
"Chắc hiện ra được là do làm..."
"Làm?"
Cảnh Lang nhất thời không nghĩ ra, nhíu mày một cái.
"Làm yêu đó." Hai má Lục Hồng đỏ bừng.
"Gì?"
Một giây, Cảnh Lang chậm rãi hồi thần, cẩn thận tiêu hóa lời vừa rồi của Lục Hồng.
"Mới không phải như vậy!"
Bỗng, toàn bộ gương mặt Cảnh Lang phồng lên đỏ bừng. Cô mới không thừa nhận bởi vì tối qua vận động kịch liệt nên mới biến đổi trở lại. Nhưng cô gái nhỏ trong ngực cô lại hăng hái che miệng cười trộm.
"Hahahaha!"
Lục Hồng phá lên cười, dựa vào lòng Cảnh Lang.
"Không cho cười!" Cảnh Lang thận trọng nói.
"Bị em làm biến trở lại, thì đã làm sao?"
Lục Hồng bỗng trề cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn hướng Cảnh Lang chớp chớp mắt. Đáng yêu quá thể đáng, thiệt muốn ngay bây giờ áp cô ấy dưới thân dày xéo một phen.
"Hông sao hết, rất tốt."
Lục Hồng khẽ cười, nhanh chóng trộm hôn gương mặt Cảnh Lang.
"Bảo bối~ đây chính là em tự tìm, mới sáng sớm liền đùa với lửa!"
Cảnh Lang không nói hai lời đặt Lục Hồng dưới thân, hôn lên mắt, mũi miệng.
Con ngươi xanh thẳm như biển sâu, mái tóc vàng óng chói lóa như thần mặt trời Apollo. Bao lâu rồi, đã trôi qua bao lâu cô không được nhìn ngắm dung nhan người cô yêu sâu đậm, tay Lục Hồng không kềm được bao phủ chiếm hữu lên gương mặt cô ấy, thâm tình ngắm nhìn.
Cảnh Lang chỉ ôn nhu mỉm cười, cứ vậy nhìn Lục Hồng, trong lòng Cảnh Lang như bị rót đầy mật.
Đầu để trước trán, tim hợp với tim, hai cỗ thân thể cùng xích lõa ôm nhau thật chặt, khắc khoải triền miên.
"Em là bảo bối của chị a..."
Cảnh Lang cắn môi Lục Hồng, nhẹ nhàng duyện mút. Lục Hồng không chút keo kiệt đáp lại, gặm cắn khóe miệng Cảnh Lang.
Dần dần, lửa dục giữa người yêu nhau lặng lẽ quấn lấy cả hai, Cảnh Lang không khắc chế được rên lên một tiếng, ôm chặt lấy Lục Hồng, như muốn dung hòa cô vào trong máu thịt mình.
"Lang, Lang."
Lục Hồng nhắm hai mắt, mê mang không ngừng muốn gọi tên cô ấy. Bỗng, Cảnh Lang vồ lấy bờ môi Lục Hồng, cái lưỡi không đợi kịp dốc lòng tiến nhập, dính lấy lưỡi Lục Hồng, quấn quanh thật chặt, như muốn nuốt nó xuống cuống họng.
"Ưhm."
Không chịu nổi nhiệt tình của Cảnh Lang, lưỡi Lục Hồng bị đối phương cắn đau, tay theo bản năng nhẹ nhàng để trước ngực cô ấy.
"Bảo bối, chị yêu em, đừng từ chối chị."
Cảnh Lang cắn lên đầu lưỡi cô, nói mơ hồ không rõ. Khóe mắt Lục Hồng cong lên, lộ ra nụ cười ôn nhu, bừng tỏ hồi đáp ôm lấy cổ Cảnh Lang, cùng cô dưới ánh nắng mai mở ra một trận 'truy đuổi' khác.
---
Trước đây rất lâu, Dương Mỹ Linh đã gặp gỡ một người, khi đó cô vẫn còn thuộc về Dạ Mị. Đối với những người làm gái sống từ nhỏ đến lớn ở Dạ Mị, việc huấn luyện là không thể thiếu, trong đó sẽ có một phòng học thực hành. Mỗi người đến đêm sẽ sắp xếp chọn ngẫu nhiên một người xem như là đối tượng để ở cùng đêm đó. Ban đầu, cô chẳng qua chỉ lẳng lặng quan sát toàn bộ hội trường. Cho đến khi cô phát hiện một cô gái, cả đêm ngồi trước quầy ba, chỉ lẳng lặng uống rượu. Chỉ nhìn cô ấy từ xa xa, đã liền cảm nhận được trọn vẹn trên người cô gái tỏa ra một loại khí chất quý tộc sẵn có, nhưng khuôn mặt cô ấy lại đậm nét phương Đông, mang đôi cao gót đỏ, cả người một thân váy dài. Lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng không biết nhìn về phương nào, không bằng nói rằng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi đó Dương Mỹ Linh không biết tình yêu có mùi vị gì, cũng không biết bản thân thích nữ giới, chỉ là dựa vào bản năng, bị cô gái thần bí kia hấp dẫn, ma xui quỷ khiến cô bước tới. Mục tiêu của cô đã có rồi.
Cô gái cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, chỉ uống rượu ngon trong ly. Dương Mỹ Linh yên lặng ngồi bên cạnh cô ấy.
Một cô bé, một người phụ nữ thành thục, chỉ ngồi, không nói chuyện, tạo thành một bộ hình ảnh quỷ dị.
"Em gái, nơi này sẽ không thích hợp với em."
Dương Mỹ Linh bị cơn mê mị bao phủ, bỗng tỉnh táo lại.
Người phụ nữ mắt say lờ đờ, tầm mắt không có tiêu cự nhìn ly rượu rỗng.
Cô ấy đang nói chuyện với mình sao?
Trái tim Dương Mỹ Linh bỗng 'thẳng thắn' nhảy lên không ngừng.
"Người nào mà trong đời, không trải qua những lúc như giọt nước trong biển cả, có được một thứ, lại mất đi một thứ đều không quan trọng. Bởi vì làm người cuộc đời đương nhiên sẽ không được lành lặn rồi, có được có mất, cân nhắc giữa được mất chẳng có gì là lạ. Có điều..."
Bỗng cô híp mắt lại, liếc nhìn Dương Mỹ Linh ở một bên đang ngây ra như phỗng.
"Biết bản thân muốn thứ gì, mới là điều quan trọng nhất."
Dương Mỹ Linh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ấy, cô vẫn còn nhỏ cũng không thể hiểu được ý tốt của người phụ nữ, chỉ là trong trái tim nhỏ bé của cô, đối với người phụ nữ sinh ra một loại ao ước, mà không vì nguyên nhân nào cả.
Cô gái dứt lời, liền đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa. Dương Mỹ Linh cũng không tiến lên