Sói đuôi to dựng lỗ tai lên, bá đạo ôm eo Lục Hồng.
"Vợ, chị muốn uống ngay bây giờ~"
Thổ khí như lan, con ngươi câu hồn hướng Lục Hồng chớp chớp.
"Em đi nấu cơm." Lục Hồng vờ ngu ngốc nói.
"Chị cũng muốn uống sữa~"
Dứt lời, Cảnh Lang duyện hôn xương quai xanh, lưu lại dấu hôn rất đậm.
"Chị thiệt là, tranh sữa với đứa nhỏ, có biết xấu hổ không!"
Giọng tuy có vẻ hơi trách cứ, nhưng ánh mắt Lục Hồng lại cưng chiều nhìn Cảnh Lang.
Cảnh Tiểu Lang ở trong ngực vẫn hết sức tập trung miệng to uống sữa, cánh tay nhỏ xíu gắt gao níu chặt áo Lục Hồng.
Qua hai ngày, dưới sự yêu cầu liên tục của Lục Hồng, Cảnh Lang cùng cô tới bệnh viện tâm thần lúc trước người đàn bà nọ ở. Còn Cảnh Tiểu Lang thì tạm thời bị cho ở nhà, vì dáng vẻ lão đại của Tiểu Tiểu Lang một bộ không vui, cho nên Lục Hồng phải dỗ dành một phen.
Cảnh Lang đã sắp xếp trước đó, phía bệnh viện sẽ chuẩn bị một phòng đơn độc, để các cô gặp mặt.
"Vợ, nếu bây giờ em không muốn gặp bà ta, vậy chúng ta lập tức trở về."
Hai mắt Cảnh Lang viết lên đầy vẻ lo lâu.
"Em không sao, Lang."
Lục Hồng nắm tay cô. Không lâu lắm, người đàn bà mặc áo trói tay ngồi trên xe lăn bị y tá đẩy vào.
Một giây đó, Lục Hồng chấn động, cảm nhận được thân người cô run rẩy, Cảnh Lang lập tức choàng lấy eo, kéo cô vào lòng.
"Hồng Hồng, đừng miễn cưỡng." Cảnh Lang ở bên tai cô nhỏ giọng,
"Em không sao, Lang."
Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Cảnh Lang, Lục Hồng lắc đầu, cho cô nụ cười an tâm.
Đã từng có vô số đêm tối, ở trong mộng cô cũng có thể thoáng mơ thấy dung nhan bà ấy, mang đến cho cô sợ hãi và nỗi đau khổ tê tâm phế liệt. Mà giờ phút này, lòng Lục Hồng lại bình tĩnh.
Dường như nhận ra ánh mắt Lục Hồng, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, con ngươi đục ngầu chuyển hướng về cô.
"A a! ! ! Con tiện nhân này! ! ! ! !"
Mặt mũi người đàn bà trở nên dữ tợn, cả người chợt đứng dậy khỏi xe lăn muốn xông về hướng Lục Hồng.
Cảnh Lang một tay ngăn trở trước người Lục Hồng, bảo vệ cô sau lưng. Y tá kêu lên, vội vàng đè bả vai người đàn bà lại, ý đồ để bà ngồi vào lại xe lăn. Đồng thời, y tá hướng bên ngoài hô lên,
"Tình trạng bệnh nhân mất khống chế!"
Ngoài cửa, hai hộ công đẩy cửa vào, giúp đỡ y tá ấn người bà trở lại xe lăn.
"Ngươi không phải con gái ta! Ta không có con gái ! A a a! ! ! ! Ta phải giết ngươi! ! !"
Bà ta bộc phát giãy giụa lợi hại,
"Làm cho bà ta im lặng!"
Cảnh Lang gầm lên, sắc mặt âm trầm nhìn mọi người.
Lục Hồng bắt được cánh tay cô,
"Lang, không sao đâu."
Kéo Cảnh Lang lại, Lục Hồng đi tới trước mặt người đàn bà,
"Hôm nay, tôi gọi bà một tiếng 'mẹ' lần cuối cùng. Từ nay về sau, xem như Lục Hồng tôi trên đời này không còn cha mẹ."
Lục Hồng quyết tuyệt nói, thần sắc ôn hòa, tựa như chẳng qua chỉ làm một cái quyết định đơn giản.
Cảnh Lang hướng y tá gật đầu, vẫy tay tỏ ý cho bọn họ dẫn người đi.
"Tiểu tiện nhân! ! Tiện nhân! ! ! Ta không có con gái! ! Hahaha!"
Tiếng thét chói tai của người đàn bà dần dần đi xa, Lục Hồng quay đầu lại, lộ ra nụ cười.
"Đến đây, ôm!"
Cảnh Lang giương hai tay, Lục Hồng tự nhiên tựa sát vào lòng cô.
Thời điểm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện tâm thần, Cảnh Lang gặp một người đã lâu không gặp, bạn tốt của cô Nghiêm Tịnh.
Chỉ thấy Nghiêm Tinh thậm thà thậm thụt đứng nép bên tường, hướng về phía Cảnh Lang ra dấu tay.
"Tiểu Thử?!" Cảnh Lang lúc này hô lên.
"Đừng lên tiếng!"
Nghiêm Tinh vội vàng hô, tiến lên ôm bả vai Cảnh Lang liền hướng bên ngoài bệnh viện đi, Cảnh Lang hất tay cô ra, ôm Lục Hồng đứng một bên.
Chỉ thấy Nghiêm Tinh một người giậm chân tại chỗ,
"Thì ra cô ở đây."
Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên,
"Ối da mẹ ơi!"
Nghiêm Tinh giật mình, máy móc quay đầu lại,
"Bà cố nội ơi, tôi van xin cô! Tôi con bà nó không có bị bệnh!"
Nghiêm Tinh lập tức trốn sau lưng Cảnh Lang, chỉ thấy một người mặc áo choàng trắng dài của bác sĩ, tóc buộc rất cao, chân đi giày cao gót, một tay cầm kim tiêm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nghiêm Tinh.
"Cảnh Lang, cứu mình với!"
Hai chân Nghiêm Tinh trực tiếp run rẩy, Cảnh Lang nhìn quỷ dị cả hai, nhất thời không nghĩ ra.
"Số 250 theo tôi trở về phòng bệnh!"
Nữ bác sĩ tiến lên trước một bước,
"Cứu mạng!"
Hai tay Nghiêm Tinh ôm lấy đầu, nhảy lên nhảy xuống như con chuột nhỏ vậy.
"Đợi đã, vị bác sĩ đây, có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Cảnh Lang khoát tay ngăn lại.
"Thật ngại, vị tiểu thư này. Số 250 vốn là một trong những bệnh nhân tâm thần cực kỳ nguy hiểm."
"Cô mới 250, cả nhà cô đều 250! Mụ điên, lão tử nói cô biết, lão tử không có bệnh!"
Nghiêm Tinh thò đầu ra, hướng về phía cô gái chính là lén rống lên.
Khóe miệng nữ bác sĩ co giật, lạnh lùng nói:
"Số 250, cô lại thấy ngứa da rồi phỏng?"
Tượng trưng huơ huơ kim tiêm trên tay.
"Lão yêu bà! Cô đừng có đắc ý, đợi sau khi rời khỏi đây tôi nhất định sẽ tố cáo cô! Bệnh viện biến thái nhà các người!"
Nghe thấy tiếng gào bên tai, Cảnh Lang nhức đầu ngoáy tai, Lục Hồng một bên như người vô hình nhìn hiện trường hai người.
"Tiểu thư, mời cô tránh ra!"
Nữ bác sĩ dường như đã rơi vào trạng thái giận dữ,
"Lão yêu bà! Cô định làm gì? Còn muốn xâm phạm tôi! Cô tới đây, tới đây nè!"
Nghiêm Tinh kéo giọng oang oang, những nhân viên khác trong bệnh viện nghe thấy tiếng chạy tới. Trong đó, còn có vài tên đàn ông vạm vỡ cường tráng, trong tay cầm dây trói bằng da.
"Gọi viện trưởng các người đến đây!"
Cảnh Lang đứng ở giữa, giọng gần như ra lệnh nói. Mọi người đều bị cơn giận của cô xâm chiếm dọa sợ, có một cô y tá nhỏ quả thật xoay người hướng phòng làm việc của viện trưởng chạy đi.
"Cảnh Lang, mình nhớ cậu muốn chết!"
"Tới cho mình hôn một cái!"
Vừa nói, Nghiêm Tinh vừa cường ngạnh hôn một phát lên mặt Cảnh Lang, cả khuôn mặt Cảnh Lang đều tối sầm. Tuy biết