"Số 250, cô còn nói!"
'Chát' một tiếng, roi dài rơi xuống trước mặt Nghiêm Tinh, cô bị dọa sợ giật mình lui về sau.
"Má ơi! Bác sĩ giết người!"
Nghiêm Tinh giống như điên rồi, chạy quanh Cảnh Lang một vòng lại một vòng. Lục Hồng nghe nhiều cảm thấy ù tai, Cảnh Lang cũng một tay vuốt trán, mơ hồ như kềm chế gì đó.
Không lâu sau, viện trưởng dẫn bác sĩ liên quan chạy tới. Dưới sự giải thích của Cảnh Lang, viện trưởng lập tức làm thủ tục xuất viện cho Nghiêm Tinh, cũng không ngừng hướng các cô xin lỗi. Càng tuyên bố khai trừ Tần Như Hoa, sau khi Tần Như Hoa biết, không nói hai lời, tay cầm roi da đuổi theo Nghiêm Tinh chạy vòng quanh dọc theo bệnh viện, dọc trên đường đi hùng hùng hổ hổ, cho rằng là Nghiêm Tinh hại cô mất việc.
Nghiêm Tinh sau khi vất vả thoát được Tần Như Hoa, giờ phút này đang ngồi trên xe Cảnh Lang, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ngực.
"Tiểu Thử, đừng nói, mình thấy cậu với nữ bác sĩ kia rất xứng đôi vừa lứa!"
Lục Hồng một bên không nhịn được che miệng cười trộm.
"Cảnh Lang, có ai làm bạn bè như cậu không? Tích chút khẩu đức đi."
Nghiêm Tinh thở hổn hển, nghỉ ngơi một lúc, mới liên tục nói tiếp. Thì ra cô bị Cảnh Kỳ tính kế đưa vào bệnh viện tâm thần. Có một lần cô tiến vào nhà Cảnh Kỳ, muốn tìm kiếm xem có manh mối gì không. Kết quả một đám cảnh sát cùng bác sĩ phá cửa ập vào, bắn súng thuốc mê thành công làm cô hôn mê. Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện này rồi.
Cảnh Kỳ tuyên bố có kẻ biến thái cuồng theo dõi, rình rập mình. Không biết bà ta dùng thủ đoạn gì khiến cho cảnh sát tin rằng Nghiêm Tinh là bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng vặn vẹo kiêm bạo lực cuồng theo dõi. Bà ta đã mua chuộc cảnh sát cùng bác sĩ trong bệnh viện, để cho Nghiêm Tinh dưới tình huống không qua điều tra cùng chuẩn đoán liền trực tiếp bị đưa vào.
Mà Tần Như Hoa trùng hợp chính là bác sĩ chăm sóc, liền theo hình dung của Nghiêm Tinh, đây là một bà cô xữ nữ cực biến thái cùng ham muốn dục vọng điên cuồng. Một mặt thèm muốn đàn ông thành bệnh, một mặt lại bởi vì không có ai quan tâm, mới dưỡng thành tính S/M, mới chân chính là bệnh nhân tâm thần. Nghiêm Tinh muốn bỏ trốn, nhưng bởi vì trước đó Cảnh Kỳ đã chiếu cố, cho nên cách một khoảng thời gian, sẽ chích thuốc tê vào cơ thể cô. Cô là nửa yêu nha, lỡ đổi thành người bình thường còn không phải sớm đã bị chơi chết.
May mắn trời cao chiếu cố cô, hôm nay tìm được cơ hội bỏ trốn liền gặp ngay Cảnh Lang. Nói tới đoạn cuộc sống sống không bằng chết này, Nghiêm Tinh nước mắt nước mũi quẹt lên người Cảnh Lang.
Cảnh Lang ghét bỏ cởi áo khoác, ôm lấy Lục Hồng, hôn cô mấy cái.
"Vợ, y phục của người ta bẩn rồi~"
"Về nhà sẽ tắm cho chị."
Lục Hồng nhu thuận giống như con cừu nhỏ tựa vào lòng Cảnh Lang, Nghiêm Tinh một hàm răng đẹp ê chua. Đây con bà nó là chị dâu trước đây cô từng biết sao? Nhu tình như nước đến vậy a! Sao để bị con sói đuôi to này tha đi rồi.
"Tiểu Thử, cậu có thu hoạch về Cảnh Kỳ rồi phải không?"
Náo loạn một hồi, Cảnh Lang khôi phục tư thái bình thường, nghiêm túc nói.
"Có chứ!"
Nghiêm Tinh trả lời, Cảnh Lang liếc nhìn cô một cái, tỏ ý tiếp tục nói.
"Đó là Cảnh Kỳ yêu điên cuồng Cảnh Diệt, đã thành ma rồi!"
"Chuyện này không cần cậu nói, tất cả mọi người đều biết."
"Không phải, ý mình nhà bà ta dán đầy ảnh phác họa dì Cảnh. Còn có ảnh thân mật giữ dì Cảnh với Shura vương, cũng chính là nhất cử nhất động của dì Cảnh bà ta đều nắm giữ."
"Ngoại trừ chuyện này, còn phát hiện gì không?"
Cảnh Lang trầm mặc một hồi, hỏi. Nghiêm Tinh gãi đầu, cuối cùng lắc đầu.
"Xem ra Cảnh Kỳ đã phát hiện từ sớm hành tung của cậu, sau đó sắp xếp bố cục dụ cậu vào tròng sau đó đưa đi bệnh viện tâm thần, nhưng động cơ làm vậy là gì? Mình luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó."
Chân mày Cảnh Lang nhíu chặt, mục đích của Cảnh Kỳ là Cảnh Diệt, âm mưu phục hưng ngân lang nhất tộc hẳn là mục tiêu sau cùng. Thuốc lần trước của bà ta cuối cùng cũng nghiên cứu ra thuốc giải, sau đó bà ta yên lặng một đoạn thời gian rất lâu, sợ rằng lại đang tính toán chuyện gì.
"Cảnh Lang, mình đói meo rồi!"
Nghiêm Tinh vỗ cái bụng lép lép, không ngừng kêu khổ. Từ khi bị giam vào viện tâm thần, cô chưa từng được ăn thứ gì ngon bổ, thân người cũng gầy còm rất nhiều.
"Được rồi được rồi, đừng kêu ca mình nữa."
Cảnh Lang lái xe ghé quán ăn gần đó, Nghiêm Tinh đặt mông ngồi lên ghế, trực tiếp ném menu vào tay phục vụ.
"Lấy hết mỗi thứ một phần cho tôi, nhanh đi!"
Phụ vụ ngây người như phỗng, Cảnh Lang và Lục Hồng đồng thời một đầu hắc tuyến.
Trên bàn cơm, Nghiêm Tinh ăn như hổ đói. Lục Hồng có chút nhớ Tiểu Tiểu Lang ở nhà. Cảnh Lang nhìn ra lo lắng của cô, cầm tay.
"Tiểu Tiểu Lang ở nhà không sao đâu."
"Bây giờ không sai biệt lắm cũng đến giờ cơm, em sợ con nó đói." Lục Hồng lo âu.
"Oa~~ vợ, em chỉ biết quan tâm thằng nhãi con. Có biết chị cũng đói rồi không~"
Cảnh Lang bỗng ngân cao giọng, như chảy ra sữa nói. Nghiêm Tinh nghe thấy, lập tức phun thức ăn trong miệng ra ngoài, không lệch phun lên ngay chính giữa mặt Cảnh Lang.
"Nghiêm Tinh!"
Cảnh Lang đấm phát lên bàn, đứng phắt dậy. Lục Hồng thì nhịn cười, mở tay cô ra, cười mắng:
"Cho chị không đứng đắn!"
---
Sau khi Cảnh Ngọc cùng Dịch Lam ở bên nhau, cô đã đưa cô ấy về ổ của mình thành công. Dưới sự yêu cầu của Cảnh Ngọc, Dịch Lam thôi việc, tạm thời ở nhà. Nhị tiểu thư cảm thấy thân ái yêu dấu nhà cô làm bác sĩ ở phòng khám thú y thì quá nhân tài không được trọng dụng rồi, quyết định vì cô