Cảnh Ngọc dùng chút sức liếm gò má Dịch Lam.
"Lam tỷ tỷ của em a~"
Răng nhẹ nhàng cắn cắn lên chóp mũi cô, Cảnh Ngọc thậm chí sợ cắn bị thương nên không dám dùng sức.
"Trước kia sao em không phát hiện chị đối với em dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy nhỉ?"
Cảnh Ngọc hướng Dịch Lam dùng sức nháy mắt,
"Chúng ta ngủ đi."
Dịch Lam nhìn trái phải nói, kéo chăn đắp lên cho cả hai, nghiêng người sang một tay choàng lên hông Cảnh Ngọc.
"Hì hì~"
Chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Cảnh Ngọc, Dịch Lam sờ mũi cô, môi chậm rãi cọ cọ trên mặt.
Vừa có một giấc mộng đẹp thì trời cũng sáng. Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc cùng Dịch Lam ăn điểm tâm xong, liền cùng tới bệnh viện làm kiểm tra. Bác sĩ nói dạ dày Cảnh Ngọc cũng không bị vấn đề gì, Dịch Lam không kềm được khẽ cau mày. Vừa nhìn đã biết thái độ đối phương là qua loa lấy lệ, chuyện này khiến cô hết sức không vui.
Cảnh Ngọc kéo tay cô lại, ánh mắt tỏ ý cho cô ngoan ngoan đi lấy thuốc.
"Ụa...... Ụa....... lão công, em khó chịu quá."
Trong hành lang, một đôi vợ chồng son đứng trước thùng rác, người chồng quan tâm giúp người vợ súc miệng bằng nước suối.
"Bảo bối, khổ cực cho em rồi."
Tỉ mỉ xuất thủ lau đi mồ hôi trên trán cho cô ấy.
"Huhuhu, đều tại anh, mang thai thiệt là khổ. Lần sau người ta không muốn sinh nữa!"
Cô gái vừa dùng tay vỗ vai cậu con trai, vừa nũng nịu dựa gần vào lòng hắn.
Dịch Lam nhìn thuốc dạ dày trên ray, trong đầu hiện lên tình cảnh hôm qua Cảnh Ngọc nôn mửa, nhíu mày.
"Lam tỷ tỷ, chị dẫn em đi đâu vậy?"
Cảnh Ngọc không hiểu nhìn cô. Cho đến khi nhìn thấy ba chữ 'khoa sản' dán trên cửa phòng, Cảnh Ngọc lúng túng dùng chân giẫm giẫm lên đất.
"Hay là kiểm tra chút đi."
Dù Dịch Lam cảm thấy tỷ lệ không lớn, cơ bản không thể nào có chuyện này được, nhưng vẫn cảm thấy để Cảnh Ngọc kiểm tra mới thỏa đáng.
Hai tay Dịch Lam run rẩy nhận lấy tờ hóa nghiệm đơn của bác sĩ đưa tới,
"Thật sự có thai?"
Cảnh Ngọc một bên cũng ngây ra như phỗng, vẫn chưa hồi phục tinh thần sau cơn khiếp sợ.
"Đúng, chúc mừng cô, đã có một tháng."
"Chuyện này..."
Dịch Lam không nói gì thêm, kéo tay Cảnh Ngọc đi tới hành lang.
"Lam tỷ tỷ, chị tin tưởng em! Em chỉ cho một mình chị chạm vào em thôi!"
Cảnh Ngọc khẩn trương giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, nhất thời nói chuyện cũng lắp bắp. Dịch Lam chẳng qua chỉ trầm mặc nhìn tờ hóa nghiệm, đây càng khiến Cảnh Ngọc sợ hãi. Cô sợ Lam tỷ tỷ hiểu lầm cô là người đàn bà hư hỏng.
"Lam tỷ tỷ, nhất định bác sĩ đã nhầm lẫn, chúng ta kiểm tra lại lần nữa!"
Nói xong cũng muốn kéo tay Dịch Lam vào lại bên trong.
Dịch Lam cũng không nhúc nhích,
"Lam tỷ tỷ..." Cảnh Ngọc nhỏ giọng kêu.
"Tốt quá rồi, Ngọc nhi sắp làm mẹ rồi!"
Cảnh Ngọc bị Dịch Lam ôm vào ngực, cái ôm ấm áp trong ngực khiến Cảnh Ngọc quyến luyến, nhưng đồng thời cũng giật mình trước sự thay đổi của Dịch Lam.
"Ngọc nhi, là con của chúng mình."
Dịch Lam dán bên tai cô, vừa nhỏ giọng nói.
"A?"
Trong lòng Cảnh Ngọc cả kinh, con của mình và Lam tỷ tỷ?
Trên thực tế hôm qua thấy Cảnh Ngọc nôn mửa, Dịch Lam nên sớm đã nghĩ tời, đó là triệu chứng ói mửa lúc đầu của thai phụ. Cảnh Ngọc là Lang tộc, nữ nữ Lang tộc có thể sinh con. Nhưng vừa nghĩ tới người bình thường không thể nào trong thời gian ngắn như vậy liền mang thai, cho nên hôm qua cũng không nghĩ nhiều.
Nói vậy phụ nữ Lang tộc mang thai đúng là khác với người bình thường.
"Ngốc nghếch~"
Dịch Lam cưng chiều điểm nhẹ lên chóp mũi, ôm lấy eo, hướng cô tỉ mỉ nói.
Cảnh Ngọc theo bản năng sờ bụng, cô thật sự có thai? Là đứa nhỏ của cô và Dịch Lam. Cảm giác giống như một giấc mộng vậy,
"Lam tỷ tỷ, ở đây đang phát triển bảo bảo sao?" Cảnh Ngọc như đứa trẻ hỏi.
"Ngốc~"
Dịch Lam đỡ tay cô hướng sô pha ngồi xuống,
"Ngọc nhi, đây là bảo bảo của chị và em~"
"Em là thiên sứ mà ông trời ban xuống cho chị!"
Giờ phút này ánh mắt Dịch Lam ôn nhu muốn hóa nước.
"Thời gian gặp gỡ em không lâu, nhưng em luôn mang đến trong đời chị những kinh ngạc mừng rỡ."
"Vốn tưởng rằng đời này chị đều sẽ một mình, nhưng em lại xuất hiện."
"Em chẳng những cho chị tình yêu, còn mang đến một đứa con nít!" Dịch Lam ôm Cảnh Ngọc, cảm thán.
"Lam tỷ tỷ, sao chị nghĩ vậy."
"Chị sẽ không một mình."
Cảnh Ngọc vuốt gò má Dịch Lam, cô biết người phụ nữ trước mặt mình có một quá khứ không mấy vui vẻ. Mấy ngày nay, cô cũng dần dần nghĩ ra vì sao trước kia Dịch Lam luôn cự tuyệt cô, phải nói dù là đổi lại người khác thì kết quả cũng sẽ giống vậy. Dịch Lam bảo vệ bản thân rất tốt, tốt đến không để bất kỳ ai tùy tiện bước vào trái tim cô, tốt đến không cùng bất kỳ người nào phát sinh quan hệ thân mật. Chỉ cần không thật lòng giao trái tim ra, chỉ cần không động tâm, chỉ cần vững vàng phong bế lòng lại, thì sẽ không bị tổn thương. Dịch Lam như vậy, khiến Cảnh Ngọc đau lòng.
Ngón tay vô thức đặt lên giữa chân mày cô vuốt ve, muốn vuốt cho nếp nhăn bằng phẳng.
Khóe miệng Dịch Lam cong lên, bắt được tay đặt bên mép hôn hôn,
"Bây giờ chị đã có em với con, đã không còn một mình rồi."
"Lam tỷ tỷ, em sẽ bảo vệ chị! Sẽ không để chị bị người cha đốn mạt kia tổn thương!"
Cảnh Ngọc nhớ đến cha Dịch Lam, bao gồm cả việc hắn nhốt Dịch Lam, bỏ thuốc cô ấy.
"Ừm."
Dịch Lam hôn khóe miệng Cảnh Ngọc, đối với cha mình, thật ra cô đã không thèm để ý hắn. Dù sao từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, trong trí nhớ của cô chỉ có sự tồn tại của mẹ. Nói trắng ra, xem như ngày mai cha cô chết, cũng không liên quan đến cô. Cô chỉ quan tâm những người quan trọng nhất với cô, sống chết của những người còn lại, thật ngại, thứ cho cô không phải người tâm địa hiền lành.