Thanh Phượng dùng tay vắt khăn lông, đặt lên trán cho người đang nằm trên giường. Chậu nước rửa mặt một bên tràn đầy máu. Mới vừa rồi, Thanh Phượng đã gọi điện cho bác sĩ nhà, giúp cô gái bị bắn này lấy đạn rồi băng bó kỹ vết thương.
Chỉ là cô ấy bỗng nhiên phát sốt cao, dù đã tiêm thuốc, và cho uống thuốc. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò cô nên lựa chọn phương pháp hạ sốt nguyên thủy cho cô ấy.
Làm xong những thứ này, Thanh Phượng thoáng nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy trên người rít rít, liền muốn đi tắm.
May mắn cô đang sống một mình, cha mẹ không có trách nhiệm của cô đã tiêu sái đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ thế giới hai người, ném cô lại một mình trong nước.
Bằng không cô cũng sẽ không đưa cô gái không rõ lai lịch này về nhà, còn chưa nói bị trúng đạn, chỉ là đầu tóc trắng quỷ dị, người bình thường đều sẽ không dám lại gần người như vậy đi. Nếu hai mẹ của cô biết, nhất định sẽ không cho phép cô làm vậy.
"Màu sắc đầu tóc hiếm thấy."
Bác sĩ nhà vừa rồi nhìn chằm chằm đầu tóc bạc hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận chẳng có kết quả gì.
Thanh Phượng cơ hồ phun máu,
"Tại sao lại xuất hiện tình trạng này vậy?"
"Chắc là biến dị gien."
Bác sĩ nhún vai một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Đại tiểu thư, vẫn là sớm đưa cô ấy rời khỏi đây. Lỡ phu nhân Cherie biết được sẽ..."
Bác sĩ không có nói hết, bởi vì Thanh Phượng đã làm dấu đừng nói tiếp cộng thêm ánh mắt uy hiếp, ý là nếu bác sĩ nói chuyện này cho hai người mẹ của cô, thì chờ bị cô xé thành tám mảnh đi.
Thanh Phượng đứng dưới vòi hoa sen, cảm thụ nhiệt độ của nước, thoải mái ngân nga bài hát.
Nào ngờ người nào đó trong phòng mở hai mắt, chậm rãi đứng dậy, khăn lông trên trán rơi xuống.
Cô cúi đầu nhìn một chút vết thương đã được xử lý, ngó quanh phòng. Xuống giường, đi tới trước gương soi toàn thân, mới phát hiện trên người mặc lại là bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Khinh thường toét miệng cười một tiếng, vén quần áo trên người, muốn cởi xuống, nhưng kéo động tới vết thương, đau đến nhíu mày.
Bên trong toilet truyền tới tiếng nước chảy đứt quãng, để cho cô dời đi sự chú ý. Cô từ từ đến gần, chuyển động chốt cửa.
Chủ nhân bên trong phòng tắm hiển nhiên không chú ý thấy có người xông vào, Thanh Phượng vui vẻ tiếp tục ngân nga.
Cho đến khi, màng vải tắm bị kéo ra, cô mới trợn mắt há hốc mồm nhìn người đối diện. Cô gái tóc trắng cười thô bỉ nói:
"Tắm chung hén."
Vừa nói, vừa tiến về trước.
"Á ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng kêu đề xi ben cao vút của Thanh Phượng, làm cho cô gái tóc trắng khó chịu hai tay giơ lên bịt lỗ tai.
Sau đó,
"Bịch" "bốp" "rầm" "rầm"...
Cô gái tóc trắng hôn mê ngã trên đất, trên mặt tím tái xanh mét.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cảm thấy trên mặt một trận lạnh lẽo, cô gái tóc trắng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cô gái trong phòng tắm lúc nãy có đôi mắt ma quỷ tràn đầy vẻ quyến rũ đang dùng túi chườm đá chườm lên mặt mình.
"Nếu tỉnh rồi, thì tự làm đi."
Thanh Phượng bỏ lại túi chườm đá, hai tay khoanh trước ngực, một bộ mặt thối nhìn cô.
Cô gái tóc trắng mờ mịt cầm túi chườm đá xoa xoa lên mặt,
"Cảm ơn em đã cứu tôi."
"Không cần, lành thương liền đi nhanh cho."
Thanh Phượng vẫn gương mặt lạnh lùng,
"Nhìn thương thế của tôi mười ngày nửa tháng muốn lành sợ là rất khó."
Khóe miệng cô gái tóc trằng cong lên, thản nhiên cười nói.
"Ngày mai liền đi giùm tôi!"
Lại là gương mặt vui vẻ khiến người ta thấy chán ghét, Thanh Phượng nhớ lại chuyện bị rình coi trong phòng tắm lúc nãy, hỏa khí 'tăng' liền phải tới, xem như cô ấy là con gái. Nhưng cô lúc nào thì bị loài động vật như con người thưởng thức chứ, huống hồ lúc đó là toàn thân cô đang trần như mộng, há chẳng phải rõ ràng đã tiện nghi cho cái cô này rồi.
"Phải chăng em đang tức giận?" Cô gái tóc trắng hỏi,
"Nói nhảm! Nhìn bộ dạng như thế kia cũng chả phải người đứng đắn gì, nhanh ở đâu thì về đó giùm, bổn tiểu thư cũng không rãnh rỗi để thăm hỏi chị!"
Thanh Phượng giận dữ nói.
"Xin lỗi, tôi xác thực không phải người đứng đắn, là xã hội đen lăn lộn, gây cho em phiền toái rồi."
Cô gái thái độ thành khẩn, lần này ngược lại đổi thành Thanh Phượng tròn mắt, có xã hội đen thành thật như vậy ư?
"Chị xã hội đen thật?"
Thanh Phượng một bộ dáng vẻ không tin, nặng nề hỏi lại một lần.
"Ừm. Lúc giao hàng lão đại ở sau lấy tôi làm bia đỡ đạn, sau đó cảnh sát ập tới, tôi miễn cưỡng trốn thoát được."
Giọng cô gái có chút thấp.
"Quá đáng như vậy?!"
"Làm lão đại chẳng phải nên bảo vệ cho đàn em sao?"
"Huống hồ chị còn là con gái, lão đại các người lẽ nào không nhìn thấy chị."
Sắc mặt cô gái tóc trắng tái nhợt, cô yên lặng không nói chuyện.
"Xin lỗi, có phải tôi đã động đến chỗ đau của chị?"
Thanh Phượng bỗng nhiên ý thức được màu tóc cô gái, rất có thể cũng vì vậy cô ấy bị người nhà đuổi cổ, cuộc sống cưỡng ép không biết làm sao mới lăn lộn làm xã hội đen, mặc dù cô ấy lớn lên rất dễ nhìn, nhưng màu tóc như vậy, luôn sẽ khiến người ngoài cảm thấy quái dị đi.
Đương nhiên suy nghĩ như vậy, Thanh Phượng sẽ lập tức nói xin lỗi, giọng cũng có chút yếu dần.
"Không cần nói xin lỗi, tôi rất lấy làm cảm kích em đã cứu tôi. Nếu như vậy, tôi sẽ không quấy rầy em nữa."
Cô gái tóc trắng vừa nói vừa muốn đứng dậy.
"Chị làm gì vậy? Tôi đã nói sẽ cho chị đi à?"
Thanh Phượng ném cô trở lại giường,
"Mẹ đã nói làm người phải phúc hậu, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, chị ở chỗ tôi dưỡng thương cho lành đi. Dù sao tôi cũng sống một mình."
Thanh Phượng không được tự nhiên nói.
"Mẹ em thật là một người hiền lành."
Cô gái tóc trắng cúi đầu, nói một câu. Chỉ là dưới góc độ Thanh Phượng không thấy được, miệng của cô hơi cong