Từ hôm đó trở đi, Mạc Tri Thu trở thành khách trọ nhà Thanh Phượng. Ban ngày, Thanh Phượng đến trường đi học, Mạc Tri Thu liền đợi một mình ở nhà.
Thỉnh thoảng Mạc Tri Thu sẽ đến trường học đón Thanh Phượng. Mới đầu, Thanh Phượng có chút không vui, sau đó cũng dần dần đón nhận.
Cuối tuần, hai người sẽ làm ổ ở nhà, một người đọc sách, một người chơi game.
Có lúc, các cô sẽ cùng nhau nấu cơm tối, hoặc ra ngoài ăn.
Dần dần, Thanh Phượng xem Mạc Tri Thu là bạn, Mạc Tri Thu cũng vậy. Cuộc sống yên bình vui vẻ như thế kéo dài vài tháng, cho đến một ngày có một vị khách xa lạ đến bái phỏng nhà Thanh Phượng.
"Em đi học nha~"
Thanh Phượng quay đầu hướng Mạc Tri Thu cạnh bàn cơm gọi một tiếng, liền mở cửa.
Mạc Tri Thu từ sau tờ báo ló đầu ra, khóe miệng hơi nhểnh lên, hướng cô mỉm cười.
Đang lúc hoảng hồn, Thanh Phượng có chút sững sốt, cô gái này cười lên thật ra rất xinh đẹp... cô nói thầm trong bụng.
"Ơ?! Xin hỏi cô là ai?"
Thanh Phượng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xuất hiện trước cửa.
Người phụ nữ trang điểm ăn mặc lộng lẫy, như thể không trông thấy cô xông vào nhà, lúc liếc thấy Mạc Tri Thu, hưng phấn như một chú chim nhỏ, chạy như bay.
"Tiểu Thu Thu ~~~~~ cuối cùng mình cũng tìm được cậu rồi ~~~~~~~~~~~"
Báo trên tay Mạc Tri Thu rơi xuống đất, biểu tình cứng ngắc nhìn cô gái treo trên người mình.
Cô gái giống như con kaola toàn bộ treo trên người Mạc Tri Thu, Thanh Phượng đứng ở cửa nhìn thấy toàn bộ màn này sắc mặt tái xanh, không vui nắm chặt quả đấm.
"Xuống!" Mạc Tri Thu lạnh lùng nói,
"Tiểu Thu Thu ~~~~~~~~" cô gái yên lặng không động đậy.
"Cho cô ba giây, cô tự biết hậu quả."
Mạc Tri Thu chú ý đến thân thể Thanh Phượng cứng ngắc, mà trong lòng căng thẳng.
"Được rồi được rồi~~"
Cô gái rốt cuộc đường hoàng đứng thẳng người, chỉ là lúc giơ tay nhấc chân khí yêu mị khó nén được.
"Em đi học!"
Thanh Phượng nặng nề đạp mạnh chân, không được tự nhiên rống lên, mở cửa chạy ra ngoài.
Mạc Tri Thu nhìn bóng người biến mất ở cửa, như có điều suy nghĩ.
"À! ! Mình cứ nói cậu đã chạy đi đâu, cư nhiên mặc kệ mọi chuyện trong bang."
"Thì ra là rơi vào mỹ nhân thôn! ! Xem bộ dáng kia vẫn còn là đồ con nít..."
Sau khi Thanh Phượng đi, người phụ nữ thay đổi dáng vẻ quyến rũ lúc trước, châm điếu thuốc.
Khi liếc thấy ánh mắt đủ để giết người của Mạc Tri Thu, thì tắt tiếng.
"Cô tới đây làm gì?"
Mạc Tri Thu rời khỏi chỗ ngồi, cùng cô kéo ra khoảng cách, tránh cho bị khói thuốc lá ô nhiễm.
"Xem như bạn cũ tới thăm cậu một chút bộ không được sao?"
Người phụ nữ cố ý tiến tới bên cạnh Mạc Tri Thu, há miệng phun một hớp khói vào mặt cô.
"Sợ rằng cô đã hiểu nhầm."
"Cô là lão đại 'Độc Xà', với bang Lão Hổ của tôi hẳn là quan hệ đối nghịch."
Mạc Tri Thu mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói.
"Nghe nói cậu gặp mai phục, mình chính là muốn tới xem thử cậu chết chưa!"
"Cậu đúng là ma quỷ không có lương tâm!"
Thân thể người phụ nữ nhu nhược như thể không xương cứ vậy không chút báo trước dán lên Mạc Tri Thu.
Cô thậm chí dùng hai vú cọ lên Mạc Tri Thu,
"Tránh ra!"
Mạc Tri Thu chán ghét nhìn cô một cái, đẩy cô ra.
"Mạc Tri Thu! Cậu cứ như vậy muốn phủi sạch quan hệ với mình?"
Người phụ nữ tức giận híp mắt lại, giọng bén nhọn.
"Cô Hạ, xin cô tự trọng."
Mạc Tri Thu thầm nhủ Thanh Phượng trong lòng, không biết tiểu nha đầu có phải giờ phút này đang giận mình.
"Mạc Tri Thu, cậu sẽ không phải đã quên buổi tối ngày hôm đó?"
Người phụ nữ thẹn quá thành giận, chỉ hét ầm lên với Mạc Tri Thu.
"Tối đó đã phát sinh chuyện gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn tôi."
Mạc Tri Thu không sợ sóng lớn, xuyên thủng tâm tư người phụ nữ.
"Mạc Tri Thu, mình đã là người của cậu!!"
Người phụ nữ tiến tới bên cạnh Mạc Tri Thu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn đầy u oán cùng không buông.
"Hahaha! Thân là lão đại 'Độc Xà', lại bảo thủ như vậy. Đêm đó cô đã bỏ thuốc tôi tạm không nhắc, xem như thật sự đã có phát sinh gì, cũng chỉ là tình một đêm. Càng không cần phải nói, trên cơ bản không hề có phát sinh chuyện gì."
Ánh mắt Mạc Tri Thu lạnh như băng đủ để đóng băng trái tim người phụ nữ.
"Mạc Tri Thu, tại sao không chấp nhận mình? ! Sẽ không phải là vì tiểu nha đầu kia?"
Ánh mắt người phụ nữ bỗng trở nên hung ác,
"Không liên quan đến cô!" Mạc Tri Thu kích động nói.
"Cậu đã thích con nhãi ranh miệng còn hôi sữa đó phải không?"
Người phụ nữ chất vấn,
"Tôi nói cô biết! Nếu cô dám động vào một sợi tóc cô ấy, tôi bắt cô chết không có chỗ chôn!"
Cả người Mạc Tri Thu loáng cái, bóp lấy cổ người phụ nữ, ánh mắt hung tàn cảnh báo.
Người phụ nữ cơ hồ không thở được, một lúc lâu Mạc Tri Thu mới thả lỏng tay.
Lấy được tự do, người phụ nữ ho khan mãnh liệt, cô không cam tâm ngẩng đầu nói:
"Mạc Tri Thu, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Cút cho tôi!"
Người phụ nữ giận đến cả người run rẩy, mấy lần muốn há miệng, cuối cùng ảo não bỏ đi.
Cả sáng, Thanh Phượng ngồi trong phòng học hầu như đều ngẩn người. Thỉnh thoảng dùng bút chì tùy ý viết nguệch ngoạc lên cuốn vở ghi chép, nhưng vẽ rồi vẽ, lại biến thành đồ lưu manh đáng giận kia.
Thanh Phượng khẽ nhíu mày, tức giận nhìn những nét nguệch ngoạc trên cuốn vở, dồn hết sức dùng bút chì liều mạng bôi lên gương mặt của người nọ.
"Đáng ghét đáng ghét!!"
Bỗng nhiên, Thanh Phượng kêu lên, ôm đầu.
Bên trong phòng học, thầy giáo cùng học sinh đồng thời nhìn về cô.
Ánh mắt Thanh Phượng áy náy nhìn bốn phía, yên lặng cúi đầu.
Mà giờ phút này trước cửa trường học, Mạc Tri Tru ngồi trong xe thông qua cửa kiếng nhìn về phía dãy lầu phòng học.
Sau khi Thanh Phượng rời đi không bao lâu, cô cũng đi theo ra cửa. Cứ vậy ngây ngốc đợi trước cửa trường cho tới trưa, cô gọi điện cho tiểu nha đầu, lại biểu hiện tắt máy.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, Thanh Phượng mặt mày ủ dột đứng lên, chuẩn bị tới nhà ăn kiếm ăn.
Nhưng trong lúc lơ đãng liếc thấy ngoài cửa sổ chiếc xe quen thuộc,
"Hứ... thối gia hỏa!"
Thanh Phượng