"CẢNH HINH ÁI! ! ! ! ! ! !"
Tại hoàng cung trong Shura giới rộng lớn, vọng lại tiếng quát mắng giận dữ.
Thủ vệ hoàng cung đã quen, từ khi thái tử điện hạ trở về, còn mang theo hoàng hậu, trên dưới cả Shura giới đều vui mừng.
Mà tiểu điện hạ chào đời không thể nghi ngờ lại càng nhiều thêm niềm vui. Chỉ là theo tiểu điện hạ dần dần lớn lên, số lần tức giận của đứa vua bọn họ lại ngày càng tăng.
Giống như mỗi sáng từ trong tẩm cung sẽ truyền ra tiếng quát tháo giận dữ, đã không còn thấy lạ.
"Cảnh Hinh Ái! Con tốt nhất giải thích thật hợp lý cho ta."
Giản Như Ca nổi trận lôi đình chỉ vào cục thịt nhỏ.
Vương Chỉ Hinh chính là xấu hổ hoảng hốt dùng chăn che kín thân thể trần truồng của mình,
"Như Ca..."
Cô yếu ớt gọi một tiếng, tỏ ý Giản Như Ca bình tĩnh lại, mà con gái của hai người thì vô tội nháy hai mắt to, dùng móng vuốt gãi gãi cổ.
"Im miệng!"
Giản Như Ca đang lửa giận bập bùng, không hay biết mình đang trút giận lên đầu ái thê.
"Em hung dữ với chị!"
Vương Chỉ Hinh cũng tức giận, kéo chăn đắp lên người nằm nghiêng trên giường, cố ý đưa lưng về hướng Giản Như Ca.
"Chỉ Hinh?!"
Giản Như Ca ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ống tay áo vung lên, đuổi cục thịt nhỏ xuống giường.
"Còn không mau lăn cho ta!"
Cục thịt nhỏ sao cũng được vẫy vẫy đuôi, chỉ là thời điểm xoay người đi, dùng móng vuốt che miệng cười trộm.
Hắc hắc, mẫu hoàng lại bị trúng chiêu rồi. Không biết hôm nay mẹ sẽ cho người quỳ lên cái gì, ipad hay là loại mini? Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng méo mó ăn phạt của mẫu hoàng liền thấy buồn cười.
Mỗi đêm mẫu hoàng đều quấn quít lấy mẹ yêu yêu, da mặt của mẹ mỏng, đối với phương diện này luôn giả vờ từ chối. Vì vậy chỉ cần buổi sáng mình lẻn vào phòng của hai người lúc giữa chừng, xuất hiện trên giường của cả hai.
Mẹ nhất định sẽ ba ngày không cho mẫu hoàng lên giường, cho nên mỗi lần thế mẫu hoàng đều sẽ phát hỏa lớn như vậy. Sau đó mẫu hoàng sẽ vô ý trút giận lên đầu mẹ, ngay sau đó mẫu hoàng sẽ liền rơi vào bi kịch.
"Chỉ Hinh~ bảo bối~ vợợ~~"
Giản Như Ca dính lấy Vương Chỉ Hinh, ngữ khí gọi mềm nhũn.
"Tránh ra đi!"
Vương Chỉ Hinh đẩy cô. Phần nhiều là do Giản Như Ca sủng cô tới tận trời, từ sau khi Vương Chỉ Hinh sinh em bé, tích cách ngược lại thay đổi. Trước kia ở nhân giới, cô ở trước mặt Giản Như Ca giống như con thỏ trắng nhỏ không dám ngốc đầu, bây giờ thì Giản Như Ca trở thành bị thê quản nghiêm đúng chuẩn, đối với cô nói gì nghe nấy. Trước mặt người khác, cô là Shura vương uy nghiêm, không cười chút nào. Nhưng phía sau, cô lại cả ngày một bộ tiểu tức phụ.
"Mới vừa rồi là em đang dạy dỗ Hinh Ái, không phải cố ý với chị đâu..."
Giản Như Ca hoàn toàn mềm nhũn, bảo sao nghe vậy lẩm bẩm.
"Hinh Ái là con gái bảo bối chị khổ cực mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, em hung dữ với con chẳng khác nào hung dữ với chị!"
Vương Chỉ Hinh bất mãn hừ một tiếng.
"Nó cũng là con em. Chỉ là trời sinh tính cách quá mức bất hảo, từ nhỏ không chịu học. Chị xem đi, ngày nào cũng gây rắc rối."
Giản Như Ca kể lể lỗi của con gái, nào ngờ sắc mặt ái thê ngày càng khó nhìn.
"Bất hảo? Gây rắc rối? Hừmm!"
"Giản Như Ca, em cũng không suy nghĩ một chút năm đó, em đã làm những chuyện ngu xuẩn gì!"
Vương Chỉ Hinh hừ một tiếng, xoay người nhéo lỗ tai cô hướng bên ngoài lôi kéo.
"Ui! Da da da! ! Lỗ tai em sắp rớt rồi kìa! !"
Giản Như Ca liên tục cầu xin tha thứ,
"Rớt cái đầu em! !"
Nhìn thấy vẻ mặt cô đau, Vương Chỉ Hinh cuối cùng mềm lòng, thả lỏng tay.
"Năm đó em đã làm những chuyện vô liêm sĩ nào hả?!"
"Trốn học, đối đầu với giáo viên, đánh nhau với bọn du côn các đãng, đua xe....."
"Còn có..."
Vương Chỉ Hinh nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt ửng đỏ, tiếp theo làm sao cũng không nói ra miệng được.
"Còn có cái gì? Hả vợ?"
Trong mắt Giản Như Ca thoáng qua giảo hoạt,
"Cưỡng gian! !"
"Giản Như Ca, chị phải tố cáo em tội cưỡng gian!!!"
Vương Chỉ Hinh bị cô khích, rống lên.
"Giản Như Ca, đồ chết tiệt em!! Năm đó chỉ biết ức hiếp chị!!!! Híc huhuhu!!"
Vương Chỉ Hinh ôm chăn huhu khóc thút thít.
"Ôi?! Vợ, chị đừng khóc mà!"
Giản Như Ca rối tinh rối mù,
"Vợ!"
Tay cô vừa đụng phải Vương Chỉ Hinh, liền bị đẩy ra.
"Đừng động chị!"
Vương Chỉ Hinh dùng chân đạp cô,
"Vợ~~ chuyện cũng đã qua rồi."
Giản Như Ca vặn vặn ngón tay, yếu ớt nói.
"Chị thấy tính tình Hinh Ái chính là có được từ em!"
"Em còn dám dạy dỗ nó!"
Vương Chỉ Hinh dùng hai tay bụm mặt, thỉnh thoảng từ trong kẽ tay liếc trộm nét mặt Giản Như Ca.
"Cũng là em, đều là lỗi của em!" Giản Như Ca thành thật nhận sai.
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, tâm tình Vương Chỉ Hinh mới tốt lên chút.
"Vợ, vậy chị đã tha thứ cho em?" Giản Như Ca tóm lấy thời cơ, lập tức nịnh nọt.
"Hừ! Ai tha cho em!"
"Không có dễ dàng vậy đâu!"
Vương Chỉ Hinh lại dùng chân đá cô ra xa một chút.
"Vợ~" Gương mặt Giản Như Ca ăn khổ,
"Xích ra! Gương mặt này của em thấy mà ghét!"
Vương Chỉ Hình đùa giỡn nổi quạu.
Giản Như Ca không biết làm sao, bỗng nảy ra kế, một tia sáng chói mắt thoáng qua. Bên người Vương Chỉ Hinh không còn Shura vương nào cả, tiểu mao cầu bất ngờ nằm đó, thè lưỡi liếm liếm móng vuốt.
"Vợ~"
Tiểu mao cầu búng một cái, rơi lên chăn Vương Chỉ Hinh, mở đôi mắt to long lanh đẫm lệ. Cái đuôi cường tránh quét qua cằm Vương Chỉ Hinh,
"Biến thành tiểu mao cầu cũng vô ích!"
"Lúc đầu em chính là dùng bộ dạng con vật này làm cho chị..."
Vương Chỉ Hinh ấp úng nuốt nửa câu sau vào bụng.
"Còn nhớ đêm mưa chúng ta gặp nhau không?"
Hai vuốt tiểu mao cầu khẩy khẩy cổ cô, đầu lưỡi ướt nhẹp liếm môi Vương Chỉ Hinh.
"Em vĩnh viễn cũng sẽ không quên khuya