"Thời tiết đúng là làm người ta buồn bực."
Vương Chỉ Hinh mở ô dù, líu ríu một câu.
Bởi vì trời mưa, khoảng thời gian này người đi đường cũng thưa thớt. Quán cơm cách nhà cô cũng không xa, cô từ từ đi bộ về tiểu khu.
Thời điểm sắp đến dưới lầu, cô nghe thấy có tiếng động vang lên.
"Ô~~"
Theo bản năng cô cho rằng là tiếng mèo kêu, cô lại tiến về trước một bước,
"Ô~~~" lại kêu thêm một tiếng.
Bị lòng hiếu kỳ dẫn lối, Vương Chỉ Hinh men theo đến nguồn âm thanh, ánh mắt hướng về phía thùng rác đối diện.
Phía sau thùng rác có nhúm cỏ, tối đen không thấy được gì.
Khi cô đến gần,
"Ô ô ô~~~" thì tiếng kêu bộc phát rõ ràng.
"Tiểu quai quai~ ra đây."
Trong lòng Vương Chỉ Hinh đã mặc định là một con mèo nhỏ.
Cô nhẹ giọng gọi, định gọi con mèo nhỏ ra.
"Ô ô ô~~~"
Đợi một hồi, cũng không thấy bóng dáng con mèo con. Vương Chỉ Hinh thở dài, trong đầu nghĩ tới bé con nhất định là sợ.
Cô dùng mũi chân thoáng đá thùng rác,
"Ngao ô~~~~~"
Bé con rốt cuộc từ phía sau chui ra.
Nhìn một cái, Vương Chỉ Hinh kinh sợ một phen.
Bộ da lông đỏ như lửa, kéo theo cái đuôi to thật dài, trên đầu hai cái lỗ tai nhọn. Bỗng nhìn lại, phản ứng đầu tiên của cô con vật này chính là hồ ly.
Ngẫm lại cũng không đúng, trong thành phố lấy đâu ra hồ ly.
"Ngao ô~~"
Lại nghe thấy tiếng gào, mà tiếng kêu nghe giống tiếng tru của loài động vật sói. Vương Chỉ Hinh định thần lại, cả người bé con ướt nhẹp, thân người nhỏ bé run lẩy bẩy. Lông trên trán dính lên mắt, hình dáng rất đáng thương.
Vương Chỉ Hinh sinh lòng thương hại, cúi người đặt cây dù một bên,
"Bé con đáng thương, đến chỗ chị nè~"
"Ô~~"
Bé con nhẹ kêu một tiếng, rụt lui về sau một chút.
"Đừng sợ, chị mang em về nhà~"
Vương Chỉ Hinh ôn nhu cười nói.
Bé con mở to hai mắt nhìn cô, nâng vuốt phải khoác lên lòng bàn tay Vương Chỉ Hinh.
"Haha~~ bé con thật lễ phép."
Vương Chỉ Hinh ôm bé con vào lòng.
"Ô ô~~"
Dường như cảm nhận được nguồn nhiệt, bé con cọ một cái chui vào lòng Vương Chỉ Hinh.
"Chúng ta về nhà~"
Vương Chỉ Hinh ôm bé con, cầm dù lên, bước nhanh về hướng hành lang đối diện.
Vừa vào cửa, bé con vừa dính sát lên sàn nhà, liền bắt đầu hoạt bát nhảy loạn lên.
Chạy tới chạy lui nhiều vòng, thỉnh thoảng quay đầu chăm chú nhìn Vương Chỉ Hinh.
"Vật nhỏ, ngoan ngoãn đợi trong phòng khách, chị đi tắm trước."
"Ô?"
Bé con ngồi bẹp trên đất, nhìn chằm chằm phiến cửa phòng tắm đóng chặt.
Nghe tiếng nước chảy bên trong, nó dùng vuốt gãi gãi đầu.
Một lát sau, bốn cẳng dứt khoát hướng trên sàn nhà nằm xuống.
Lúc Vương Chỉ Hinh đi ra, liếc một cái liền thấy mao cầu màu đỏ nằm trên đất. Bé con ngáy o o ngủ, Vương Chỉ Hinh cong khóe miệng, bế nó lên.
Da lông trên người bé con lại khô ráo, một chút cũng không có cảm giác ướt nhẹp vừa rồi. Vương Chỉ Hinh cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ hay là dùng nước nóng tắm người cho nó, tránh cho bị cảm lạnh.
"Ô~"
Thời điểm bé con mở mắt, chung quanh một mảnh sương mù.
Nhìn dưới thân một chút, thấy mình đang nằm trong một chậu nước nóng.
Vương Chỉ Hinh đang dùng khăn lông lướt qua người của nó,
"Vật nhỏ, em tỉnh rồi~"
Vương Chỉ Hinh sờ đầu nó.
"Ô ô~~" bé con kêu lên,
"Nước ấm thoải mái không?"
Biết rõ nó nghe không hiểu, Vương Chỉ Hinh vẫn lầm bầm lầu bầu.
Cô trời sinh chỉ thích động vật nhỏ, đặc biệt là loại lông xù này. Trước kia ở chung với ba mẹ, bọn họ không đồng ý cô cũng đành thôi.
Sau khi đi làm, dọn ra ngoài ở một mình, cô lại không có tâm tư.
Thế nhưng cuộc gặp gỡ tối nay, lại để cho cô một phát chọn trúng bé con này.
Bé con vẫy vẫy đuôi, nước bắn tung tóe đầy mặt Vương Chỉ Hinh.
"Đừng phá~~"
Vương Chỉ Hinh lấy tay ngăn trước mặt, cười nói. Bé con hứng thú, càng ra sức vẫy đuôi.
"Thật không nghe lời~~"
Vương Chỉ Hinh đứng lên, cầm lấy khăn lông lau mặt một bên.
Lúc này bé con mới dừng lại,
"Ô~"
Nước trong chậu hơn phân nửa bị nó vẩy ra ngoài. Vương Chỉ Hinh không hề trách cứ, ngược lại sợ nó bị lạnh, tỉ mỉ dùng khăn lông lau khô người cho nó, ôm ra ngoài.
"Vật nhỏ, sau này không cho phép em quấy phá vậy nữa!"
Vương Chỉ Hinh mở máy sấy tóc, muốn giúp nó thổi khô bộ lông trên người.
Bé con hình như không vui, bước cái chân ngắn củn ra, từ trong hộc tủ nhảy xuống.
"Vật nhỏ, đứng lại!"
Vương Chỉ Hinh dừng một chút, cảm thấy mình cứ kêu nó vật nhỏ hình như không tốt lắm, suy nghĩ một chút,
"Mao cầu, đứng lại cho chị!"
"Ô!"
Bé con quả nhiên không trốn, ngược lại phát ra tiếng 'rì rầm', trợn mắt nhìn Vương Chỉ Hinh.
"Mao cầu~"
"Em cũng thích cái tên này phải không."
Vương Chỉ Hinh độc thoại, gương mặt bé con càng xanh mét.
"Mao cầu ngoan, nhanh không được chạy lung tung."
Tiểu mao cầu dứt khoát ngã nhào, nằm trên đất tứ chi chỏng lên trời.
Đối với tiếng xưng hô này, nó lựa chọn yên lặng tiếp nhận.
Quét dọn phòng tắm một phen, Vương Chỉ Hinh bế nó ra.
Suy nghĩ tối nay tìm cho bé con một chỗ để ngủ, lúc này mua sắm đồ dùng sủng vật khẳng định không còn kịp.
Tiểu mao cầu từ trong ngực cô vừa nhảy ra, một đường chạy chậm vào phòng ngủ Vương Chỉ Hinh, nhảy lên giường cô.
"Ôi... em muốn ngủ cùng chị à.....?"
Vương Chỉ Hinh nghiêng đầu xuống,
"Ngao ô~~~"
Tiểu mao cầu lăn lộn mấy vòng, híp mắt thoải mái kêu lên vài tiếng.
"Thôi được rồi....."
Bộ dạng bán manh, không chút nào nằm ngoài suy đoán, Vương Chỉ Hinh bị trúng chiêu.
"Nhưng không cho phép tiểu tiện ra phân trên giường nhe!"
Vương Chỉ Hinh chọt chọt đầu tiểu mao cầu.
"Ô ô!" Tiểu mao cầu vẫy đuôi, cúi đầu xuống.
"Hửm?"
Trong nháy mắt có ảo giác, Vương Chỉ Hinh cảm thấy vật nhỏ trước mắt như nghe hiểu thấy lời cô.
Tắt đèn, Vương Chỉ Hinh không bao lâu liền tiến vào giấc mộng.
Tiểu mao cầu vốn nằm bên cạnh cô, lúc nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, thì mở mắt.
Đầu