Mẫn Yên Nhiên đạp giày cao gót, cao ngạo đến trước mặt cô gái.
"Bắt đầu từ mai, cô có thể không cần đến."
"Giám đốc Mẫn?? Đây là!" Cô gái kinh ngạc, lại nghiêng đầu nhìn một chút, Cảnh Ngọc đang đắc ý nhìn cô.
"Tại sao chứ? Giám đốc Mẫn, cô không phân biệt công với tư!" Cô gái rũ hai tay xuống nắm chặt.
"Sao hả? Cô còn muốn khóc lóc om sòm ở Mỹ Nhân Cư? Đây gọi là bản lãnh sao?"
Mẫn Yên Nhiên nói chuyện không chút lưu tình. Cô gái cắn răng, hừ một tiếng. Nhào vào người Dương tổng, làm bộ khóc lóc kể lể. Dương tổng mơ hồ mở mắt ra, Mẫn Yên Nhiên đã đi tới bên cạnh.
"Dương tổng, là còn có chuyện gì sao?"
Trong mũi ngửi thấy một cỗ hương thơm đặc biệt, hơn nữa còn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, Dương tổng tham lam nuốt nước miếng, nước miếng dường như chảy xuống.
"Mỹ nhân~ dáng người em thật xinh đẹp~"
Đâu còn quản cô gái bên cạnh, đẩy cô ấy ra.
"Ui da!"
Cô gái rất không hình tượng ngã xuống đất. Mẫn Yên Nhiên bịt mũi, chán ghét nhíu mày một cái, lùi lại, Dương tổng nhào đến cô hụt.
"Dương tổng! Anh xem Mỹ Nhân Cư chỗ chúng tôi là nơi nào vậy?" Thanh âm dần dần trở nên lạnh.
"Người đẹp thiệt biết nói đùa~~ đương nhiên là nơi đàn ông chúng tôi mua vui rồi~~~" như chuyện dĩ nhiên cười ngây ngô hai tiếng.
"Dương tổng, tốt nhất anh nên mở to mắt mình ra, xem cho rõ, rốt cuộc tôi là ai?"
Mẫn Yên Nhiên thuận tay cầm ly rượu trên quầy, hắc nước đá lạnh vào đầu hắn.
Không hiểu làm sao tự nhiên đầu bị dính một phát, Dương tổng đang định nổi giận, nhưng đầu óc đục ngầu cũng dần thanh tỉnh, khi hắn thấy rõ người trước mắt.
"À! Ra là giám đốc Mẫn."
"Dương tổng, bây giờ anh nhìn thấy rõ rồi à?" Nhướng mi trợn mắt nhìn hắn một cái, Dương tổng bất thình lình rùng mình.
"Rất rõ, rất rõ rồi."
Ai cũng biết, lão bản phía sau Mỹ Nhân Cư sâu không lường được, không phải người bình thường có thể đắc tội nổi, còn Mẫn Yên Nhiên đây có thể nói là xếp hàng thứ hai ở Mỹ Nhân Cư.
"Vậy còn chưa chịu cút đi! Hay là Dương tổng, anh muốn bị liệt vào danh sách đen?"
Mẫn Yên Nhiên cọ xát móng tay, ngang quai hàm.
"Hửm?" trợn mắt liếc nhìn đối phương, Dương tổng lập tức cũng không để ý cô gái, hốt hoảng chạy ra cửa. Cô gái trên đất thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nhìn Mẫn Yên Nhiên, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
"Oa! Chị Yên Nhiên, vừa rồi chị có phong phạm nữ vương lắm nha~~"
Cảnh Ngọc vui vẻ lao tới, ôm lấy cánh tay cô.
Mẫn Yên Nhiên hắng giọng một phát, tỏ ý Cảnh Ngọc đừng lộn xộn, đi tới trước người Lục Hồng.
"Chuyện vừa rồi tôi hướng cô xin lỗi."
"Không cần đâu, cảm ơn chị, giám đốc Mẫn."
Lục Hồng biểu tình lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói một câu, lại quay đầu hướng Cảnh Ngọc nói tiếng cảm ơn. Cảnh Ngọc vừa định tiến lên bắt chuyện, Lục Hồng ném cho cô bóng lưng lạnh lùng. Suy nghĩ một chút, Cảnh Ngọc vẫn bỏ qua ý niệm đuổi theo, trong lòng âm thầm suy nghĩ, thật không ngờ chị ấy sẽ làm việc ở đây, nếu bà chị mình biết, không biết sẽ có nét mặt gì đây, nhất định sẽ thối hơn cả bồn cầu. Vốn, cô là muốn tìm Thanh Phượng chơi, quen thuộc đoán được Thanh Phượng đang "bận chút chuyện", cô cũng không quấy rầy. Trên đường đụng phải chị Yên Nhiên, kết quả thấy chuyện vừa rồi.
"Hai chị em các cô quả nhiên biết cô ấy~"
Trong con ngươi Mẫn Yên Nhiên thoáng qua nét giảo hoạt.
"Chị Yên Nhiên, chị lại dùng thuật đọc suy nghĩ chết tiệt nữa sao?" Cảnh Ngọc bất mãn phồng má lên, bĩu môi.
"Em nghĩ nhiều rồi~"
"Chính là có!"
"Được rồi, không phải nói muốn đi ăn khuya sao?"
Cảnh Lang đứng từ xa, mắt thấy toàn bộ quá trình, nhìn bóng lưng Lục Hồng đi xa. Cô cúi đầu, xoay người đi về chỗ xe. Không nghĩ tới, cô và cô ấy gặp lại nhau cuối cùng ở loại địa phương này. Khi cô nhìn thấy hết thảy những gì cô gái kia làm với cô ấy, trong lòng lửa giận vọt lên, muốn trước tiên tiến lên ngăn lại. May mắn khi đó Cảnh Ngọc ra tay, chốc lát, liền lấy lại bình tĩnh. Cô biết, cô ấy nhất định