Vào trong nhà, Lục Hồng nhanh chóng mở đèn, đến trước cửa sổ. Len lén nhìn quanh bên ngoài, đúng như dự đoán, Cảnh Lang một mình đứng ngây ngốc dưới lầu, đang ngẩng đầu nhìn lên. Thấy ánh mắt cô ấy hướng bên này, Lục Hồng lập tức trốn qua một bên, dựa người sát vào tường, rất sợ đối phương phát hiện. Tại sao cô ấy lại ở đây? Người vừa rồi bám theo mình là cô ấy sao?
"Hắt xì" Cảnh Lang hung hăng nhảy mũi, siết chặt quần áo trên người, thấy đèn trong nhà sáng rỡ qua khung cửa, trong lòng đã biết bảy tám phần. Hơn phân nửa cô ấy đã chú ý thấy mình, chỉ có điều như vậy thì thế nào, theo tính tình của cô ấy khẳng định bây giờ đang đề phòng mình, rất sợ mình đòi nợ cổ đi. Nghĩ như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Cảnh Lang ơi Cảnh Lang, tối muộn thế này một mình mày đứng ngây ngốc ở đây nổi điên gì chứ. Nhưng hôm nay cô sớm đã không còn lý trí, từ khi gặp cô gái kia, một lần rồi lại một lần, cô đã vi phạm rất nhiều nguyên tắc, cảm xúc của cô dần dần không còn chịu dưới sự khống chế của cô nữa.
Cô đến được đây, bao gồm công việc tìm được ở Mỹ Nhân Cư, còn có thẻ căn cước, quả nhiên đều là sắp xếp của Cảnh Lang sao? Đáng ghét, Cảnh Lang, cô vẫn không chịu buông tha tôi, kết quả phải thế nào mới hoàn toàn thoát khỏi người phụ nữ này được đây. Ký ức về buổi tối hôm đó chợt hiện lên lần nữa như thước phim trước mắt Lục Hồng, hai tay Lục Hồng chỉ có thể ôm chặt lấy thân mình, không ngừng lùi về sau.
Không muốn a!!! Cảnh Lang, tôi hận cô, tôi căm ghét cô!
Không ngờ, chân sau bị vấp phải cái ghế, đợi đến khi ý thức được, thì sau đầu cô đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Trong cơn gió, Cảnh Lang đứng nhìn chằm chằm khung cửa sổ, hồi lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ, xoay người rời đi.
"Ư."
Sau đầu đau đớn một trận, làm đầu óc Lục Hồng mơ màng, cô một tay nắm sau đầu, cũng không có bị thương.
Ngoài cửa, tiếng xe hơi khởi động, truyền vào trong nhà. Lục Hồng một tay bắt lấy ghế, miễn cưỡng đứng dậy. Cô ấy đi rồi? Cảnh tượng trước mắt lóe lên, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn ngủ. Ý thức lại trước tiên rơi vào cơn mê, chỉ có những dòng suy nghĩ về Cảnh Lang vẫn không rời đi.
Bận rộn đến trưa, Cảnh Lang rốt cuộc có thể thở ra một hơi, dựa lưng vào ghế lẳng lặng ngồi đó để dòng suy tư trống rỗng.
cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi."
Cửa mở, thư ký của cô hướng cô báo cáo, bên phía bộ phận cùng hợp tác với công ty chiều nay sẽ đến thành phố T, tiến hành khảo sát đối với công ty, sau đó sẽ tham khảo một vài chuyện về công việc.
"Lúc trước đâu có sắp xếp này?"
Cảnh Lang bất giác nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút đột ngột.
"Vâng, đúng vậy. Cảnh tổng, tôi cũng vừa nhận được điện thoại, chị nhìn xem."
"Công việc tương ứng giao hết cho cô, đợi một lát đưa tài liệu về phương diện hợp tác qua cho tôi xem."
"Vâng."
Sau khi thư ký rời đi, Cảnh Lang lại nhận được điện thoại Cảnh Ngọc.
"Chị... em thấy đau đầu."
Cảnh Lang kéo điện thoại cách ra một chút, cô em gái này ngày càng to gan, bỏ bê công việc cho đến trưa, một cú điện thoại cũng không có, bây giờ mới gọi. Tám phần là vẫn còn say rượu.
"Nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cảnh Lang chỉ nói một câu, liền muốn ngắt máy.
"Chị, chị không muốn biết hôm qua ở chỗ chị Thanh Phượng em đã đụng phải người nào sao?"
Giọng Cảnh Ngọc bỗng nhiên hưng phấn. Trong lòng Cảnh lang đã biết người cô muốn nói đến là ai, cố ý để âm giọng lạnh đi.
"Chị không có hứng thú. Nếu đầu cô hết đau rồi, làm phiền nhanh lết thây đến công ty làm việc."
"Ái da??? Chị... em đau đầu ghê..."
Cảnh Ngọc giả bộ dạng bệnh tật, chủ động ngắt máy.
Cảnh Lang thở dài, cô em gái này của cô lúc nào mới có thể hoàn toàn khôn lớn đây, độc lập tự mình phụ trách. Chỉ chốc lát sau, thư ký đưa tài liệu qua, Cảnh