La Hữu Thiên gọi một chai rượu, một mình ngồi trong bao phòng. Nắp chai chưa mở, hai tay kẹp lấy điếu thuốc, chỉ lẳng lặng đợi. Hôm nay không thấy cô gái kia đưa rượu, có chút đáng tiếc. Có lẽ vì vậy, hắn liền cũng mất đi hứng thú uống rượu. Bỗng dưng, ngoài cửa ồn ào, có tiếng thét chói tai quấy nhiễu đến hắn. Vốn dựa vào tính tình của La đại thiếu, tất nhiên sẽ không phản ứng. Chỉ là, lần này, hắn vậy mà lại xúc động tột cùng muốn nhìn lén thử. Cửa sau lưng đóng lại, giương mắt nhìn thấy dáng người quen thuộc.
"Hả? Là cô ấy?"
Sau đó người Cảnh Lang ôm chặt trong lòng lại làm mắt hắn mở rộng.
Trên mặt đất dầm dề vết máu, lan tràn bên dưới theo mỗi bước chân Cảnh Lang. Là cô gái kia. La Hữu Thiên chỉ đứng tại đó, giống một người đứng xem, nhìn chăm chú nhất cử nhất động trong Mỹ Nhân Cư vào thời điểm này. Chỉ chốc lát sau, Lưu Thụy cũng được nhân viên y tế đưa lên cáng. Cho đến khi hành lang khôi phục lại yên tĩnh, La Hữu Thiên im lặng không lên tiếng, đem tàn thuốc dụi tắt trên thùng rác gần bên. Xoay người vào phòng.
"Chà~ Cảnh tổng, rốt cuộc để tôi bắt được cái xương mềm của cô rồi~"
Không hề nhìn lầm, lúc đó nét mặt Cảnh Lang mặc dù lạnh lùng, nhưng chân mày nhíu chặt rõ ràng đang lo lắng cho người trong lòng. Cô gái kia thì tay vững vàng siết chặt áo cô ấy.
"Cô ơi, giao cô ấy cho chúng tôi đi."
Nhân viên y tế một bên hướng Cảnh Lang đưa tay, tỏ ý để bọn họ đặt Lục Hồng lên băng ca. Cảnh Lang theo bản năng siết chặt người ôm trong ngực.
"Ưhm"
Đại khái Cảnh Lang ôm dùng sức quá, Lục Hồng vô thức khẽ rên một tiếng. Do dự một lúc.
"Để tôi đi."
Cảnh Lang không để ý đến hai nhân viên y tế, tự mình nhẹ nhàng đặt Lục Hồng lên băng ca.
"Ư." Lục Hồng vốn hai mắt nhắm chặt, mí mắt rung rung một chút.
"Sao vậy?" Cảnh Lang tựa đầu đến bên miệng cô.
"Đau..."
Con ngươi màu xanh lộ ra ấm áp.
"Là tôi không tốt, làm đau em."
"Cô ấy nói đau, có cách nào không?"
Con ngươi chợt trở nên ác liệt, hai tên đàn ông chỉ còn chưa giơ tay lau mồ hôi. Người phụ nữ trước mặt này đáng sợ quá, lúc trước ngại vì khí thế của cô, bọn họ đã không nói. Bây giờ, Cảnh Lang chỉ còn chưa trợn mắt nhìn bọn họ, cực hình vô hình với bọn họ mà.
"Hai người các anh đang làm gì vậy!"
Một bà bác y tá trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, hừng hừng khí thế đi tới.
"Còn không đưa người bị thương lên!"
"Vâng vâng."
Hai tên đàn ông sợ hãi lập tức động thủ, Cảnh Lang vừa định lên tiếng.
"Còn cô nữa, là thân nhân người bị thương sao? Nếu không phải, đừng giống như khúc gỗ ở đây, làm trở ngại chúng tôi cứu chữa người bị thương!"
Không cho Cảnh Lang đường sống trả lời, như sét đánh một tràng, một bên giúp Lục Hồng đeo đồ dưỡng khí.
"Tôi muốn đi cùng cô ấy."
Cảnh Lang nhìn Lục Hồng được đẩy lên xe, vội vàng cũng muốn đi lên. Bà bác y tá một tay ngăn cản trước mặt.
"Xin lỗi, không phải thân nhân bệnh nhân, không thể cùng đi." Nghiêm túc nói.
"Tôi là..."
Cảnh Lang thấp thỏm cúi đầu.
"Tôi là bạn cô ấy!"
Cảnh Lang vội la lên. Bà bác y tá đầu tiên nheo mắt cười nhìn về phía Cảnh Lang, đột nhiên sừng sộ lên.
"Cô vẫn là tự mình quá giang xe đi, thưa cô~"
Cửa xe cứu thương khép lại trước mặt Cảnh Lang. Bị từ chối dứt khoát, Cảnh Lang tức giận, xoay người lại nhìn thấy Mẫn Yên Nhiên đang mặt tươi cười nhìn cô.
"Đi bệnh viện với tôi!"
Bị Cảnh Lang cứng rắn kéo vào xe, Mẫn Yên Nhiên không tình nguyện nhìn cô.
"Tại sao tôi cũng phải đi bệnh viện!"
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô!"
Chân đạp ga, xe thể thao của Cảnh Lang chậm rãi theo sau xe cứu thương.
"Lão bản không có đây, tôi còn phải về trông chừng nha~ còn có người mà cô mang tới bối cảnh cũng không nhỏ. Xin hỏi, Cảnh đại tổng tài muốn thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào đây!"
Mẫn Yên Nhiên một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cảnh Lang.
"Cô ấy xuất hiện ở đây, là do