"Cô ơi, bả vai của cô?"
Cô y tá trẻ tuổi đi ngang qua, khiếp sợ đứng trước mặt Cảnh Lang, đưa tay chỉ bả vai cô. Oa! Người lai xinh đẹp quá, hiếm khi thấy người đẹp như vậy ở bệnh viện. Nếu có thể bằng được một phần mười dáng người cô ấy thì thật tốt. Nhìn nét mặt ưu buồn của cổ, lại cảm thấy cổ là kiểu hình lãnh mỹ nhân theo kiểu tàn khốc. Thấy Cảnh Lang cũng không trả lời, lại ngại vì hơi thở cường đại của cô, y tá nhỏ chỉ đành đứng đông cứng tại chỗ, trong lòng đánh giá.
"Không cần, cảm ơn."
Cảnh Lang không ngẩng đầu, nói một câu thật nhỏ. Ách... bị cự tuyệt rồi. Lộ ra vẻ mặt như đưa đám, y tá nhỏ chỉ đành làm bộ dáng rời đi, đến khúc quanh, núp lại sau tường, len lén ngó trộm nhất cử nhất động của Cảnh Lang, nhân tiện lấy điện thoại trong túi, khoảng cách từ xa chụp một tấm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng mở rèm. Bác sĩ cùng y tá đi ra, theo sau Lục Hồng trên tay đang gắn kim, được đẩy ra ngoài. Sau đầu băng bó thật đầy băng gạc, sắc mặt ngấm ra vẻ tái nhợt. Cảnh lang lập tức kéo tay bác sĩ lại.
"Tôi là thân nhân của cô ấy, tình hình cô ấy sao rồi?"
Trên sống mũi đỡ gọng kính mắt kiểu cũ màu đen, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, thần sắc bình tĩnh nói.
"Ngoại thương của bệnh nhân không đáng ngại, chỉ là não bị chấn động nhẹ, cần ở lại bệnh viện quan sát thêm. Nếu cô là thân nhân, nhanh đi làm thủ tục nhập viện đi."
Nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, lòng dạ bị treo lơ lửng của Cảnh Lang rốt cuộc được gỡ xuống.
"Bác sĩ, bệnh nhân phòng 101 vừa tỉnh lại, đau khổ mất khống chế! Ngài mau đến xem một chút!"
Y tá một bên vừa chạy vừa nói.
"Chính là không sai biệt lắm là người nam nửa thân dưới bị cái xxx được đưa vào cùng một lúc đi." Bác sĩ lắc đầu, tiếc nuối nói.
"Đúng vậy, sau khi hắn tỉnh lại nghe thấy nơi đó của mình bị cắt bỏ... cho nên."
Mặt y tá lộ ra màu đỏ, phát hiện đây đang ở chỗ công cộng, câu nói kế tiếp kịp thời ngừng lại. Đợi sau khi hai người kia rời đi, Cảnh Lang cười nhạt một tiếng, đời này Lưu Thụy cũng đừng nghĩ đến chuyện gần nữ sắc, đây chỉ là bắt đầu, cuộc sống về sau, cô nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Nhớ lại hết thảy những gì hắn đã làm với Lục Hồng, những đau đớn hắn đã gây trên thân thể cô ấy, lòng Cảnh Lang đau như cắt, cơn giận tích tụ trong lồng ngực không có chỗ trút. May là Cảnh Lang đến kịp thời, Lục Hồng chưa bị hắn làm nhục, nhưng khi cô chính mắt nhìn thấy những vết thương trên người Lục Hồng thì giật mình, cũng không còn cách chi tỉnh táo được, lý trí sớm đã vứt xuống biển làm mồi cho cá rồi.
Đến phòng bệnh của Lục Hồng, Cảnh Lang dời cái ghế, cứ vậy lẳng lặng nhìn Lục Hồng nằm trên giường.
"Lúc thế này bộ dạng cũng đáng yêu."
Cảnh Lang đứng dậy, cúi người xuống, đưa tay thay cô sửa sang lại tóc mai bên tai.
"Lúc ngủ say, thiệt giống một nàng công chúa xinh đẹp."
Nhẹ giọng nỉ non, tay Cảnh Lang chậm rãi lướt qua trán cô, qua đôi mắt, dừng lại trên cái chụp mắt màu đen.
"Có biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi chính là bị cái này cuốn hút."
Ngón tay vuốt ve bên ngoài cái chụp mắt.
"Haha. Nếu bị em nghe được, nhất định em sẽ lại bảo tôi đồ biến thái." Cảnh Lang tự cười một tiếng.
"Không sao. Cứ mắng đi, mắng đi. Tôi quen rồi." (Vô lại mà :"> , với ngạo kiều cứ càng vô lại càng tốt~)
"Lục Hồng, tôi có thể gọi em như vậy không?"
Dung nhan Lục Hồng đang say giấc, chỉ có quy luật của hơi thở được phát ra bên trong hộp dưỡng khí. Cảnh Lang biết, bây giờ cô nói bất kỳ điều gì, Lục Hồng cũng không nghe thấy.
"Thật là trùng hợp, cô bé mà tôi từng thích, em ấy cũng họ Lục."
"Đôi mắt của cô bé không nhìn thấy đường, mặc dù chỉ sống chung ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, nhưng tôi luôn không thể quên được."
Nói đến đây, Cảnh Lang giống như đang chìm đắm trong hồi ức của mình, hướng Lục Hồng kể lại. Ngón tay chỉ vào ngực mình.
"Nơi