Hiển nhiên chuyện cũng không kết thúc như vậy. Sang ngày hôm sau, lúc Mẫn Yên Nhiên tới Mỹ Nhân Cư, bên trong cửa sớm đã có đầy một đám khách không mời mà đến chen chúc. Lần này Mẫn Yên Nhiên cũng không có lựa chọn tiến lên ngăn lại, ngược lại phân phó cho bảo vệ đem một cái bàn với cái ghế tới, mang hạt dưa với dĩa trái cây, nước trà lên.
Một người ở đó nhàn nhã cắn hạt dưa, thưởng thức xiếc khỉ vừa ra mắt. Cô chỉ làm một chuyện, chính là bấm số gọi điện cho Thanh Phượng. Cô thậm chí bắt đầu cầu nguyện cho đám người này, hy vọng kết cục của chúng đừng quá thê thảm. Thanh Phượng cũng không phải một người tốt tính gì, mặc dù thời điểm vừa quen biết cô ấy, đã bị bề ngoài của cổ lừa gạt. Nhưng bởi vì sự kiện nào đó về sau, khiến cho cô nhận rõ 'bộ mặt thật' của người phụ nữ kia. Coi như không nhắc lại những chuyện này, thân phận chân chính của Thanh Phượng cũng đủ để rung động toàn bộ thành phố T rồi.
Đã như vậy, sao cô không làm khách, lẳng lặng xem tuồng kịch hay này.
-----
Bên trong gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Hồng ngẩng đầu nhìn một cái. Cảnh Lang đứng ở cửa, nhìn cô một chút, liền lập tức dời đi ánh mắt.
"Tôi về trước, em nghỉ ngơi cho khỏe."
Thanh âm không có độ ấm, Cảnh Lang ra cửa. Lục Hồng cắn môi, cúi đầu, cũng không dám nhìn cô, cũng không nói ra bất kỳ lời xin lỗi hay giữ lại. Đứng trước cửa, Cảnh Lang cầm tay nắm, chần chừ một lúc, thở dài, cuối cùng vặn nắm tay. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang đi xa, Lục Hồng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trực thẳng nhìn phiến cửa vẫn còn đang đung đưa qua lại. Mùi vị mặn đắng trong miệng, Lục Hồng không hiểu tại sao mình lại có cảm thụ khó chịu như vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cảnh Lang lên xe, phiền não quay kiếng xe xuống, một tay chống đỡ trán, nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng rất phiền muộn.
Vừa rồi lúc mình đi, cái cô kia không nói câu nào, đáy lòng mình thậm chí còn kỳ vọng ít nhất cổ sẽ nói một tiếng 'xin lỗi', haha, quay đầu lại vẫn là một phía tình nguyện từ mình.
Rõ ràng đã quyết định sẽ cách xa cô ấy, rõ ràng đã quyết định sẽ lại không để ý đến mấy việc vớ vẩn của cổ, nhưng tại sao trong lòng mình lại như có hàng triệu con kiến lăn lộn.
"Ủa, Cảnh tổng."
Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Cảnh Lang ngồi một mình trong xe.
"Chào cô." Cảnh Lang thuận miệng đáp một câu.
"Tôi tưởng chị vẫn đang ở chỗ Lục Hồng..."
Thấy trên mặt Cảnh Lang một bộ lãnh đạm, nhận ra được tâm tình giờ phút này của cô hình như không phải rất tốt, Tiểu Mẫn lúc nói chuyện hết sức cố gắng cẩn thận.
"Cô ấy không muốn tôi ở cạnh!"
Cảnh Lang đột ngột rống lên, Tiểu Mẫn bị dọa theo bản năng lui về sau mấy bước.
Lúc này Cảnh Lang mới ý thức được mình đã thất thố.
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý hướng cô nổi giận."
Thấp giọng xin lỗi, nhưng chân mày cô vẫn nhíu chặt như cũ.
"Không không không, thật ra thì, tính cách Lục Hồng chính là như vậy, chị đừng thấy lạ. Sợ rằng cũng vì chị ấy đã từng trải qua chuyện gì, mới có thể như vậy. Chị cũng biết, mắt chị ấy..."
Cảnh Lang ngẩng đầu liếc nhìn cô, Tiểu Mẫn ngừng lời.
Trên lối đi màu trắng, một y tá cùng bác sĩ vội vã đẩy một cái giường trống đến phòng bệnh Lục Hồng. Khi tới cửa, y tá hướng bác sĩ gật đầu một cái, mở cửa ra. Vốn Lục Hồng đang ngẩn người nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa.
"Mấy người?"
Tâm Lục Hồng thoáng qua một chút bất an, cảm thấy hai người có chút bất ổn, nhưng lại không nói ra được vấn đề ở chỗ nào.
"Cô Lục, chúng tôi tới mang cô đi làm kiểm tra."
Y tá giải thích. Lục Hồng thấy hai người bọn họ vẫn đeo khẩu trang bịt miệng.
Nhướng mày một cái,
"Tôi không muốn đi."
Lục Hồng lạnh lùng từ chối.
"Cái này không thể được."
Y tá vừa nói, vừa lấy ra một cái kim tiêm