"Em mới từ phòng Lục tỷ đi ra, bên trong không có ai..."
Dưới ánh đèn điện, Cảnh Ngọc chợt nhớ lại hai người cô vừa gặp.
"Không thể nào? Cô ấy một mình có thể đi đâu chứ?!" Cảnh Lang kích động hỏi.
"Không hay rồi! Chị, em sợ là hai người kia đã đem Lục Hồng đi rồi."
Cảnh Ngọc hướng Cảnh Lang miêu tả hai người nọ.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe van màu trắng từ bãi đỗ xe lái ra. Cảnh Lang tinh mắt thấy được người lái trong xe.
"Lên xe!"
Tiểu Mẫn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, nhưng thấy Cảnh Lang mặt đầy vẻ nóng ruột, cũng ý thức được chuyện tình nghiêm trọng. Cảnh Ngọc không nói hai lời mở cửa xe vào trong ngồi, trong phút chốc, xe thể thao vội vã lao đi, bám đuôi theo chiếc xe van màu trắng.
"Gọi điện cho Nghiêm Tinh, bảo cô ấy lập tức phong tỏa vị trí của chiếc xe van trắng."
Cảnh Lang vội vàng nói ra bảng số xe của chiếc xe van. Cảnh Ngọc cầm lấy điện thoại nhanh chóng bấm số gọi, cũng không gọi thông.
"Không gọi được rồi! Chị!"
Cảnh Ngọc hốt hoảng nói.
Một tay Cảnh Lang cầm lái, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chiếc xe van màu trắng trước mặt, giờ phút này Lục Hồng đang ở trong đó.
"Chị, chị trước bình tĩnh đã. Không bằng, chúng ta cứ đi theo nó trước, xem nó rốt cuộc muốn đến nơi nào. Bọn họ tại sao lại bắt Lục tỷ đi?"
Cảnh Lang lòng như lửa đốt, mất đi tỉnh táo suy tính, cô chỉ biết nhất định phải đuổi kịp chiếc xe kia, đưa Lục Hồng bình an trở về, cô không dám tưởng tượng Lục Hồng hiện giờ, nếu như lại bị thương lần nữa, có thể còn sống được hay không. Đúng vậy, cô sợ đám người kia sẽ gây bất lợi cho Lục Hồng, bởi vì cô cho rằng đám người bắt Lục Hồng, có một phần nguyên nhân là đang chĩa hướng về cô. Mấy năm nay đánh liều trên thương trường, gây thù cũng không ít. Vốn nếu như chỉ có mình mình, những kẻ đó cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lỡ như bọn họ chĩa mũi dùi về Lục Hồng.
"Tiếp tục gọi, nhất định phải liên lạc được với Nghiêm Tinh, gọi cho Thanh Phượng cũng được."
Cảnh Lang lạnh lùng nói. Cảnh Ngọc bị dáng vẻ của Cảnh Lang hù dọa, lần đầu tiên cô nhìn thấy Cảnh Lanh có dáng vẻ hốt hoảng như vậy, trong ấn tượng của cô, chị mình vĩnh viễn là một người lý trí. Ánh mắt Cảnh Lang phút chốc không rời mắt chiếc xe van, bỗng nhiên, chiếc xe van màu trắng quay ngược đầu xe hướng về con đường dốc bên phải, lúc Cảnh Lang muốn đuổi theo, một chiếc xe con màu đen gắng gượng chen vào, ngăn cản trước mặt cô, cô may mắn đạp thắng gấp.
Chợt thân xe chấn động một cái.
"Em lái đi, chị đuổi theo."
Bỏ lại một câu, Cảnh Lang mở cửa xe, một người chạy vào rừng.
"Chị!"
Cảnh Ngọc thò đầu ra khỏi kiếng xe, liều mạng kêu, Cảnh Lang không quay đầu lại, xe ở sau vang lên một trận còi inh ỏi, Cảnh Ngọc không biết làm sao chỉ đành trước tiên khởi động xe. Chiếc xe van màu trắng sau khi xuống dốc, liền quẹo phải, chạy vào một con đường nhỏ. Lúc Cảnh Lang đuổi xuống, cả người gần như ướt đẫm, cô dứt khoát cởi âu phục, ném sang một bên, áo sơ mi dính sát người, cô chạy về một bên đường xe chạy. Thế nhưng so với may mắn, cô cũng hiểu, đi bộ cơ bản không thể nào đuổi kịp.
Trùng hợp lúc này, chỗ đường chiếc xe van màu trắng chạy đang kẹt xe, dựa vào điểm này, Cảnh Lang bước nhanh đuổi theo. Từ kính chiếu hậu, gã đàn ông ngồi trên ghế lái thấy được bóng người Cảnh Lang.
"Người đàn bà này đúng là điên rồi!"
Xe trên đường ngừng lại, mấy tên con trai trong xe có chút sôi nổi, nhìn chăm chăm Cảnh Lang, dù sao hiếm khi có thể được nhìn mỹ nhân người lai chạy trên đường, cuối cùng là một