giữa một màu đỏ, trái tim co bóp đập kịch liệt, Cảnh Lang có thể nghe thấy tiếng huyết dịch len lỏi một cách rõ ràng, vội vã từ tứ chi, hội tụ đến trung tâm. Dáng người Manh Manh, nụ cười của Manh Manh, Manh Manh khóc thút thít, Manh Manh tan biến. Người thay thế vào nơi đó là Lục Hồng.
"Cảnh Lang, tôi ghét chị!"
"Tôi ghét chị!"
Thanh âm phóng đại vô hạn, gần như muốn vang dội toàn bộ khối óc.
"A!!!!!!!"
Chỉ nghe một tiếng, cả người Cảnh Lang từ giường bệnh bật dậy, mặt nạ dưỡng khí rơi xuống, cô liều mạng há miệng hô hấp.
"Oái!! Cô ơi, mau nằm xuống!"
Y tá trẻ tuổi vội vàng hô lên, con ngươi Cảnh Lang trợn to, nhìn quanh bốn phía một vòng. Cô đang ở bệnh viện?
"Cô Cảnh, cô bị thương rất nặng đó..."
Lời tiếp theo cô làm như không nghe thấy, tự mình vén chăn xuống giường, từ tấm gương một bên, nhìn thấy trên trán băng bó đầy vải gạc.
"Cô Cảnh..."
Cảnh Lang một câu cũng không nói, tự ý tháo băng vải, chỗ vết thương đã khép lại.
"Quần áo với di động tôi đâu?" Giọng điệu không cho cự tuyệt.
"Cô Cảnh, vết thương của cô?!"
Cô y tá thấy trán cô, giật mình đưa tay che miệng. Cảnh Lang không dừng lại quá lâu, đạp dép đi ra cửa.
"Chị?" Cảnh Ngọc đâm đầu đi tới.
"Có tin tức gì của Lục Hồng không?"
Cảnh Ngọc há miệng, đỡ cô ngồi vào cái ghế để ở một bên.
"Chị, chị vẫn là trở lại giường nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chiếc xe gây tai nạn kia là muốn đâm chết chị!"
Cảnh Ngọc ngó trái ngó phải nói, hiển nhiên Cảnh Lang không có kiên nhẫn tốt như vậy.
"Nói cho chị, có tìm được Lục Hồng không?"
Con ngươi Cảnh Lang tản ra rợn người.
"Cái đó, đã liên lạc cho Nghiêm Tinh, với điều động mọi người đi tìm rồi. Chỉ là bây giờ vẫn chưa có tin tức gì." Cảnh Ngọc nhỏ giọng nói.
"Còn điều kiện?" Cảnh Lang hỏi một câu.
"Dạ?" Cảnh Ngọc góp đầu qua, không rõ cho nên.
"Lẽ nào đám người kia không gọi điện tới, rõ ràng liền nhắm vào chị, Lục Hồng, cô ấy chỉ là con dê thế tội thôi."
Cảnh Lang nhắm mắt, đè nén nói.
"Không có, đến thời điểm hiện tại không có bất kỳ ai gọi điện tới." Cảnh Ngọc thành thật trả lời.
"Chị, bây giờ gấp gáp hơn nữa cũng vô ích, có Nghiêm Tinh hỗ trợ, phỏng chừng không lâu sau sẽ có tin tức của Lục tỷ, huống hồ bọn họ hẳn không dám làm gì Lục tỷ đâu. Ngược lại là thân thể của chị đó."
Cảnh Ngọc muốn nói lại thôi, hai mắt Cảnh Lang hờ hững nhìn cô một cái.
"Chị không sao, loại vết thương nhẹ này không bao lâu sẽ tự động hồi phục."
"Nếu là vậy, không bằng chúng ta làm thủ tục xuất viện đi, tránh cho phát sinh thêm chuyện."
Cảnh Lang gật đầu, nhưng tay phải cô vẫn nắm rất chặt.
-----
Tầm mắt mơ hồ, thời điểm Lục Hồng mở mắt, là lúc cô đang ngồi trên một chiếc xe lăn, tay chân bị trói. Đầu chóng mặt, cũng không được tỉnh táo.
"Cô Lục, cô tỉnh rồi."
Một giọng nam quen thuộc gần trong gang tấc, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra là ai. Cho đến khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy rõ mặt gã đàn ông.
"Là anh?!"
"Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi đối với anh hẳn không có bất kỳ giá trị lợi dụng."
Thân thể Lục Hồng còn rất yếu, vết thương kích thích thần kinh, khiến cô khó nhịn lay động thân thể trên xe lăn.
"Cô Lục, cô thật biết nói đùa. Thật ra cũng chả có gì, tôi chỉ là muốn mời Cảnh tổng tới tán gẫu một chút thôi."
Gã đàn ông tùy ý nói.
"Chính là anh tìm cô ấy mà nói chuyện phiếm, liên quan gì đến tôi?"
Lục Hồng khinh thường hừ một tiếng, kèm theo đầu óc choáng váng, cổ họng tràn đầy một cổ cảm giác buồn nôn, muốn ói.
"Cô Lục, lời ấy sai rồi. Cô bây giờ là báu vật của Cảnh tổng, làm sao có thể không liên quan đây?"
Gã đàn ông 'haha' hai tiếng.
"Nói càn!"
Lục Hồng kích động nói, chợt ho khan.
"Tôi... với cô ấy không có... một chút liên quan gì hết, thả tôi đi."
"Chuyện này đâu có được, nhân vật chính như cô vạn vạn không thể rời khỏi nơi