Cảnh Lang? Mẹ nó sao lại liên quan đến Cảnh Lang.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Hai tay Nghiêm Tinh khoanh trước ngực, quan sát.
"Việc này cô không cần phải để ý. Mau quyết định đi, nếu như sợ, liền mang đám người trước mắt tôi cút đi."
Cô gái không cho phép có thái độ nghi ngờ, làm Nghiêm Tinh cực kỳ khó chịu. Nghiêm Tinh trầm mặc, suy nghĩ. Xem như cô ngã từ trên vách núi xuống, cũng sẽ không chết, nhưng nhất định sẽ làm những người này sinh nghi, tham gia cuộc đọ sức này, rất không hề sáng suốt. Nói đến Cảnh Lang, theo cô biết, Cảnh Lang biết lái môtô, nhưng cũng không phải dân đua xe. Hồ nghi liếc nhìn cô gái, cô ta quen biết Cảnh Lang có lẽ sẽ biết chuyện này, nhưng tại sao nhất định phải tới so tài với Cảnh Lang, lẽ nào cô ta đã biết được chút chuyện gì?
Nhân lúc kẽ hở, cô gái nhìn Nghiêm Tinh một cái, phóng xe. Đợi lúc Nghiêm Tinh tỉnh ngộ, chỉ nghe thấy âm thanh của động cơ, cũng chính là trong vòng 1 đến 2 giây, con quái vật kim loại màu đen đang lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, xông vào vách đá.
Nghiêm Tinh thần sắc cả kinh.
"Dừng lại!"
Bên trong nón bảo hiểm màu đen, khóe miệng cô gái hơi giơ lên.
"Chỉ điểm này đã không khoa học..."
Không chỉ Nghiêm Tinh, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn chăm chú một màn kia. Thà nói cô gái đang điều khiển chiếc xe này, không bằng nói rằng cô là ma thuật sư, dùng ma pháp kỳ lạ gắng gượng dừng xe trước mặt lan can, trước khoảng cách cực kỳ bé nhỏ.
Cô gái không quan tâm ánh mắt mọi người, nhảy xuống, tự ý đi đến bên cạnh Nghiêm Tinh.
"Đến lượt cô."
Có thể tưởng tượng những lời này có bao nhiêu khinh miệt cùng châm chọc. Nghiêm Tinh âm thầm dùng sức nắm chặt quả đấm.
"Tôi nhận thua."
Vô cùng không tình nguyện nói ra ba chữ.
"Rất tốt."
Cô gái hài lòng gật đầu.
"Tiểu Tinh!"
Hổ gia hô lên, Nghiêm Tinh vẫy tay ngăn lại lời tiếp theo của hắn.
Cô gái không quá nhiều lời, nhảy lên con quái vật đen kia, khoát tay, như quỷ mỵ vậy lại lần nữa sáp nhập vào đêm tối.
Cô gái này... Nghiêm Tinh nhìn xa xa trên con đường quốc lộ, rơi vào trầm tư.
-----
"Nghiêm Tinh?"
Cảnh Lang chú ý thấy bóng lưng nấp trong góc. Đẩy Lục Hồng từ từ đi tới.
"Ách? Cảnh Lang!"
Nghiêm Tinh giật nảy mình, chột dạ cúi đầu xuống.
"Mình trước đưa Lục Hồng về phòng bệnh, cậu ở đây đợi mình một lát."
Nghiêm Tinh lúng túng gật đầu.
"Cô ấy là bạn của chị?"
Lục Hồng thuận miệng hỏi một câu.
"Ừm."
Kỳ quái Lục Hồng lại đột nhiên có hứng thú với bạn của cô.
"Cách ăn mặc của cô ấy..."
Lục Hồng nhỏ giọng lầu bầu một câu.
"Cô ấy thích nữ giới." Cảnh Lang tùy ý nói.
"Vậy em gái của chị cũng?" Lục Hồng không nhịn được hỏi.
"Em nói Cảnh Ngọc? Em ấy, tôi không biết. Chỉ cần là yêu thương thật lòng, giới tính với tôi thì liên quan gì."
Nửa câu sau giống như nói cho Lục Hồng nghe, hoặc giả như cô đang tự mình lẩm bẩm.
"Lẽ nào em cho rằng tôi bị ảnh hưởng từ Nghiêm Tinh?"
Cảnh Lang tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu.
"Tôi... không phải."
Lục Hồng hướng người về trước một chút, Cảnh Lang dựa vào cô gần quá.
"Hì! Đương nhiên không phải, sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu 'ba mẹ' tôi cho em biết."
"Ba mẹ chị với tôi thì liên quan gì chứ?"
Lục Hồng trả lời, ý ngầm đằng sau chính là điều này không cần thiết. Cảnh Lang không nói chuyện, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Thu xếp ổn thõa cho Lục Hồng xong.
"Đợi một chút tôi sẽ trở lại, em phải ngoan ngoãn đó."
Sau đó không cho Lục Hồng thời gian phản ứng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô. Trong nháy mắt cửa đóng lại, Lục Hồng kéo kéo chăn, nửa cái đầu cũng chui vào.
"Cái đồ tự biên tự diễn thật sự đáng ghét!" Lục Hồng buồn rầu nói một câu.
Nghiêm Tinh ở cửa bệnh viện đi qua đi lại, thấy Cảnh Lang hướng mình phất tay, thấp thỏm đi tới.
"Qua tiệm cà phê đối diện ngồi một chút đi."
Nghiêm Tinh gật đầu, đi theo sau Cảnh Lang.
"Là có chuyện muốn mình giúp một tay phải không?"
Cảnh Lang vào thẳng vấn đề.
"Cảnh Lang... thật ra cũng không có gì, bỏ đi, mình sẽ nghĩ biện pháp."
Nghiêm Tinh khuấy muỗng trong ly cà phê,