"Giản Như Ca! Em buông tay cho cô!"
Cô gái giùng giằng, không hiểu sao tay Giản Như Ca nắm lấy tay cô vững vàng, làm cô không động đậy được. Giản Như Ca híp mắt, tinh nghịch cười một chút, một đôi mắt phượng, hơi vươn khóe mắt lên. Khuôn mặt dần dần áp sát cô gái, ngay lúc sắp hôn lên nơi bờ môi của cô, một tiếng , cô gái dùng cái tay kia, trở tay tát xuống. Chỉ là, cô cũng hơi kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.
"Làm lão sư, vô duyên vô cớ lại tát học trò..."
"Giản Như Ca em im miệng, rõ ràng là em trước."
Cô gái ngắt ngang lời, vội vàng giải thích.
"...Là loại đối nhân xử thế nào vậy?"
Giản Như Ca cũng không thèm để ý cái tát kia, ngược lại nhướng mi nhìn một chút cô gái kinh hoảng thất thố giống như tiểu bạch thỏ trước mắt mình.
"Cô muốn về phòng y tế."
Cô gái cúi đầu, tránh né ánh mắt cô. Khóe miệng Giản Như Ca cười chúm chím, thả lỏng tay.
"Rõ ràng là cô giáo phụ trách y tế, ngược lại lại quản chuyện học trò không chuyên cần."
Cô gái ngẩng đầu nhìn cô, lại nhanh chóng cúi đầu, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhanh chóng sượt qua người cô.
"Em nhất định sẽ đánh bại Cảnh Lang!"
Cô gái lay động một chút, mở mắt kinh ngạc quay đầu nhìn Giản Như Ca.
"Em đi tìm cô ấy?"
"Cô quả nhiên rất để ý đến chị ta." Giản Như Ca khẽ nhíu mày.
"Em tìm cô ấy làm gì? Cô không có bất kỳ mối quan hệ nào với cô ấy, cô phải nói thêm bao nhiêu lần nữa! Giản Như Ca, em rốt cuộc muốn thế nào? Có thể đừng suốt ngày cứ giở tính khí con nít ra, lúc nào em mới chịu khôn lớn vậy?"
Nổi giận đùng đùng, cô gái đi tới trước mặt Giản Như Ca, quở trách cô một trận. Giản Như Ca lẳng lặng nghe cô nói xong.
"Nói xong rồi?"
Trong con ngươi Giản Như Ca thoáng qua giảo hoạt.
"Em..."
Khi cô gái ý thức được đã không còn kịp, hai tay Giản Như Ca đã nâng mặt cô lên, hung hăng hôn lên bờ môi cô.
"Ưhm hưm..."
Cô gái ngậm chặt môi lại, muốn phản kháng, lại bị đối phương kềm chế, chỉ có thể khóc nghẹn phát ra âm thanh yếu ớt. Hên là, Giản Như Ca cũng không có ý xâm nhập, một hồi liền buông cô ra. Cô gái vừa thẹn vừa giận, một bộ lại muốn tát cô. Ánh mắt Giản Như Ca không chút nào sợ hãi nghênh đón, tay của cô gái dừng lại giữa không trung, cuối cùng rũ xuống.
"Em..."
Lại cũng không nói được lời nào, ôm mặt nghiêng đầu chạy đi. Giản Như Ca đưa tay sờ môi mình, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Chỉ Hinh?"
Cô gái một đường mù quáng chạy đi, chỉ muốn lập tức thoát khỏi người kia, không chú ý trước mắt. Vô ý, đụng phải người đàn ông đang đi tới.
"A?"
Cô từ trên người đối phương lui ra, bàn tay lướt qua nước mắt trên mặt, hít cái mũi một cái. Bởi vì khóc lóc tỉ tê, tròng mắt kiếng tích tụ một màn hơi nước màu trắng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông muốn tiến lên trước.
"Tôi không sao, xin lỗi, là Liễu giáo sư hả, xin lỗi đã đụng vào người thầy."
Người đàn ông thấy cô cố ý không thân cận mình, thì dừng bước.
"Có phải Như Ca lại chọc tức cô?"
"Không... có."
Cô gái hơi nghiêng người đi, không muốn để đối phương nhìn thấy sắc mặt của mình lúc này.
"Haizz, cô cứ bao che cho nó. Đứa nhỏ kia không sai biệt lắm đã một học kỳ không đi học."
Người đàn ông kiên nhẫn vừa nói, vừa nhìn về cô gái ánh mắt mang theo thương tiếc.
"Chỉ Hinh, cô với em ấy có phải có mối quan hệ thân thuộc không?"
Người đàn ông chần chừ, dò hỏi.
"Liễu giáo sư, lời này thầy nghe từ ai vậy?" Cô gái kinh ngạc nói.
"Chỉ là trong lúc vô tình nghe được một vài học trò tán gẫu, cô cũng đừng xem là thật, tôi chính là nói một chút vậy thôi."
Người đàn ông vội vàng khoát tay. Cô gái trầm mặc cúi đầu.
"Chỉ Hinh, em ấy thật sự là thân thích của cô?"
Thấy cô gái không nói chuyện, hắn cho rằng cô ngầm chấp nhận, lập tức bật thốt lên.
"Không, tôi với em ấy không có bất kỳ quan hệ nào."
Cô gái ngẩng đầu lên, giải thích.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Người đàn ông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà tôi phát hiện cô hình như quan tâm em ấy