Bên trong nhà hàng, khách khứa bên những bàn ăn khác đã đưa mắt tập trung về phía các cô, xì xào nhỏ giọng bàn tán.
"Này cô, nhìn cô ăn mặc rất ra dáng người có học, thế nào lại nghe không hiểu tiếng Trung Quốc vậy?"
Ánh mắt Lục Hồng ở trên người cô đánh giá, rảo qua một vòng. La Cẩn giận điên nắm chặt hai tay, chỉ nhìn thấy bộ dạng của Lục Hồng khuôn mặt tràn đầy không để mình ở trong mắt. Cô ngược lại phá lên cười,
"Haha, không nhìn ra được cái miệng này của cô Lục ngược lại biết nói chuyện gớm."
Lục Hồng lạnh lùng liếc nhìn cô,
"Chao ôi, làm sao cô biết tôi họ Lục vậy, chắc không phải trước kia lúc làm việc trong hộp đêm nào đó đã cùng cô đối mặt đi, nhìn cô ngày càng quen mắt. Hóa ra là người trong nghề."
Cảnh Lang yên lặng đứng một bên nghe các cô đối thoại, khóe miệng không khỏi giơ lên. Cô gái nhà mình quả nhiên không phải 'dạng vừa đâu'. (Mìnhchếđónha =)))
"A? Chắc không phải cô đã được lão nào đó bao dưỡng rồi chứ?"
Lục Hồng đề cao âm lượng cố làm vẻ mặt kinh ngạc, để cho mọi người chung quanh đều nghe thấy. Gương mặt La Cẩn đều tái mét, nhưng ngại vì trường hợp ở chỗ công cộng, cô lại không thể tiến lên tát cho cô gái này hai phát, dù sao tình huống đối với cô bây giờ đang hết sức bất lợi.
"Eo ôi, có phải cô đã ăn trúng món bao tử không được sạch sẽ rồi không, cô phải mau đi bệnh viện đi a."
Lục Hồng cầm ly nước lọc trên bàn,
"Nè, mau uống miếng nước trước."
La Cẩn muốn đẩy cô ra, nào ngờ Lục Hồng cố ý thả tay, nước trong ly trực tiếp vẩy đầy lên mặt cô. Cảnh Lang dùng sức nín cười, cô vẫn là lần đầu nhìn thấy La Cẩn bị người ta chỉnh thê thảm như vậy.
"Xin lỗi nha, tôi trượt tay."
Lục Hồng một tay che miệng, bộ dạng luống cuống. Nhưng ý cười nơi đáy mắt lại thâm sâu, La Cẩn gắng gượng nhịn xuống, thanh âm cứng ngắc nói.
"Cảnh tổng, tôi đi trước."
Trong lúc tầm mắt mọi người nhìn La Cẩn vừa ra khỏi cửa, thì Cảnh Lang cũng không nhịn được nữa, phá lên cười.
"Lục Hồng, em thật tài ba!"
Biểu tình Lục Hồng thu lại, lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Lang, cũng không nói lời nào.
"Ầy."
Cảnh Lang nuốt một ngụm nước miếng, này là đang giận sao?
"Chúng ta ăn cơm tiếp."
"Chị ăn đi, tôi no rồi."
Lục Hồng cũng không thèm nhìn đến cô, cúi đầu, lần này chuyển mục tiêu sang cái chén canh. Cảnh Lang nhất thời cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh,
"Haha, tôi với cô ta thật ra không có gì hết."
"Liên quan gì đến tôi."
Lục Hồng khuấy khuấy muỗng canh, tạo thành trong chén một cái lốc xoáy nhỏ.
"Em ghen."
"Không có."
"Có."
"Không có."
Lục Hồng không nhịn được ngẩng đầu rống lên với Cảnh Lang.
Chỉ thấy trong mắt Cảnh Lang hiện lên ý cười không che giấu đi đâu được, Lục Hồng quay đầu, tầm mắt nhìn về nơi khác. Ném muỗng canh lên mặt bàn,
"Cô ta thích tôi, thậm chí theo đuổi tôi đã lâu. Chỉ có điều, tôi đối với cô ta một chút cảm giác cũng không có."
Cảnh Lang tự mình nói.
"Tôi đối với chuyện tình cảm của chị không có một chút hứng thú."
Lục Hồng thái độ hờ hững.
"Vậy em có từng thích ai chưa?"
"Rồi."
Lục Hồng không nói chuyện một lúc, một hồi sau mới lên tiếng. Trong lòng Cảnh Lang căng thẳng,
"Vậy sao?"
Lúng túng nói một câu.
Từ ngày từ nhà hàng trở về, giữa Cảnh Lang với Lục Hồng dần dà trở nên không còn thân thiết. Lục Hồng luôn luôn vô tình hay cố ý né tránh Cảnh Lang, một ngày trôi qua, hai người ngay cả vài lời với nhau cũng không nói. Lục Hồng muốn Cảnh Lang trở lại công ty làm việc, nói bản thân đã có thể tự chăm sóc cho mình. Cảnh Lang không chịu, cô liền mặt lạnh như tiền. Đến cuối cùng, Cảnh Lang thỏa hiệp.
Trong phòng tổng giám đốc, Cảnh Lang một tay chống đầu, một tay nghịch bút, tài liệu trên tay một chữ cũng không đọc vào.
Cô ấy đã có người mình thích?
Những lời này một mực quanh quẩn trong đầu Cảnh Lang, không xua đi được.
Hay là tìm một người đi điều tra qua tài liệu về cô ấy nhỉ? Không được, cổ mà biết được khẳng định sẽ nổi giận cho xem. Mà người kia là ai vậy? Sẽ là dạng người gì, mới có thể để cho cái cô đó cảm mến.
Một buổi sáng, chuyện