Cô tên Dương Mỹ Linh, năm nay 28 tuổi. Là vợ của Wallace con trai trưởng của ông hoàng giàu có, một trong số ít những người Hoa giàu có đếm trên đầu ngón tay sống ở Mỹ.
Tuổi cô còn trẻ, mà số lượng tài sản rất lớn, có rất nhiều cổ phần xí nghiệp, là boss đứng sau hậu đài, nói cách khác, cô cũng có quyền lực. Công ty khoa học công nghệ sinh học X trên thực tế chính là lễ vật chồng cô tặng cho cô. Phải nói rằng, cô là một người đàn bà làm cho mọi người hâm mộ. Nhưng hết thảy hôm nay, cũng không theo đúng như ý muốn của cô, cũng không chuẩn bị kịp. Mười mấy năm trước, cô không phải tên Dương Mỹ Linh, cô là một đứa trẻ đầu đường xó chợ bị ba mẹ vứt bỏ, sau đó lăn lộn tiến vào Dạ Mị. Cô ở đó đã gặp được người mà cô cả đời khó quên, hứa hẹn sẽ bảo vệ người đó cả đời. Nhưng mà trời xui đất khiến, cô bị buộc cùng cô ấy chia lìa.
Ngày hôm nay, cô có tất cả mọi thứ, nhưng cũng có thể nói không có được bất kỳ thứ gì. Bởi vì cô đã mất đi người kia, cô đã mất đi tình yêu.
Bàn ngã dưới đất, ly, vỡ tan hoang trên mặt đất, tỏ rõ ban nãy đã có một trận cuồng phong bạo vũ trong căn phòng. Giờ phút này, Dương Mỹ Linh lẳng lặng đứng ở cửa sổ sát trần rộng lớn, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, nhìn ngắm trọn vẹn cảnh sắc ngoài cửa. Chỉ là ánh mắt cô lại tựa như xuyên thấu qua tất cả những thứ này, nhìn về phía một món đồ nào đó càng sâu thẳm hơn.
Hồng Hồng... bao lâu rồi, đã bao nhiêu lâu không còn gọi lên cái tên này. Hồng Hồng, chị đáp ứng em trở lại rồi, nhưng em tại sao lại không đợi chị?
-----
Hôm nay, lúc Lục Hồng thức dậy, nghe trong phòng khách truyền đến tiếng tivi.
"Ơ? Chị không đi làm à?"
Lục Hồng vuốt mắt, hỏi.
"Lục Hồng, chúng ta nuôi sủng vật đi."
Tivi đang phát tiết mục liên quan đến sủng vật, một con chó lông nhung trắng đang nằm ngửa trên sàn nhà, hình dáng thật sự rất đáng yêu.
"Tôi không thích động vật có lông."
Thanh âm lạnh lùng, để cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống một phần. Cảnh Lang rùng mình một cái, không thích động vật có lông... chó sói cũng có lông a.
"Không thì hôm nay tan sở cùng tôi đến tiệm sủng vật xem một chút đi. Tôi sợ em ở nhà một mình sẽ nhàm chán, nuôi chó hay mèo có thể bầu bạn với em."
Cảnh Lang đứng lên, nhìn bóng lưng của cô.
"Tôi định ra ngoài tìm việc."
Lục Hồng vẫn như cũ là người có tính trách nhiệm, trong bụng Cảnh Lang thấp thỏm, hay là cô ấy còn giận chuyện ở nhà hàng lần trước?
"Tôi định sẽ thuê em."
Lục Hồng thân hình thoắt cái, xoay người,
"Cảnh tổng, cảm ơn ý tốt của chị. Nhưng ngưỡng của công ty chị cao quá, tôi không với tới nổi."
Giọng như thường lệ cao ngạo, khinh thường. Cảnh Lang nhíu mày, lập tức cảm thấy cả hai đã khôi phục lại giống như cuộc sống trước đây, nhất thời không vui.
"Sẽ không đâu, có thể từ từ học mà."
"Không cần."
Lục Hồng thái độ cường ngạnh, làm Cảnh Lang thấy rét lạnh,
"Nếu như là vì chuyện hôm đó, làm em không vui, em có thể nói ra. Tôi không hy vọng giữa chúng ta có điều giấu giếm."
"Con nhà giàu tự cho bản thân tốt đẹp!"
Lục Hồng cười nhạt, nhấc chân muốn rời đi.
"Đứng lại cho tôi!"
Cảnh Lang rống lên. Lục Hồng mặt lạnh, cười khẩy,
"Sao đây? Lại muốn nổi giận với tôi? Sau đó bắt trói tôi trên giường..."
"Đừng nói nữa!"
"Nếu em muốn dùng loại phương pháp này để chọc giận tôi, vẫn là khuyên em tỉnh táo lại. Tôi chỉ là muốn đối tốt với em, chăm sóc cho em thôi."
Cảnh Lang vô lực ngồi trên salon, một tay đỡ trán. Lục Hồng mắt thoáng qua một tia không đành,
"Xin lỗi, tôi chỉ hy vọng chị hãy rõ ràng một chuyện, đừng tiếp tục lại phí thời gian trên người tôi."
"Là tôi tự nguyện, tôi muốn theo đuổi em."
Cảnh Lang quay đầu, cùng Lục Hồng bốn mắt chạm nhau. Lục Hồng giống như bị điện giật tránh ra,
"Tôi không xứng đáng."
Lục Hồng tự lẩm bẩm.
"Có xứng đáng hay không, tôi nói mới tính."
Cảnh Lang tự giễu cười,
"Khi còn bé tôi cũng từng thích qua một cô gái, nhưng cuối cùng tôi không giữ