Sáng sớm, Cảnh Lang ngồi trước bàn ăn, hai tay chống cằm, hai mắt chăm chú nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp. Giờ phút này, Lục Hồng đang thử nghiệm món trứng rán. Tay trái cô giữ chảo, tay phải đảo đảo cái xẻng. Cho trong chảo được đều, màu vàng của lòng đỏ trứng cùng hòa làm một, tròng trắng trứng từ từ lan ra bốn phía, dần dần hình thành xung quanh.
Từ nét mặt của cô có thể nhìn ra, cô đang một lòng chuyên tâm. Nhưng mà, thời khắc cảm nhận được sau lưng có một đạo ánh mắt ấm áp.
"Cảnh Lang, chị có thể đi xem tivi mà?"
"Hửm?"
Cảnh Lang mờ mịt nhìn cô,
"Một lát là có thể ăn rồi, ra phòng khách chờ trước đi."
"Tại sao? Tôi muốn đợi ở đây."
Khóe miệng Cảnh Lang cười chúm chím nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Hồng mất tự nhiên,
"Ở đây tràn ngập mùi thơm, khiến tôi không nỡ rời bỏ."
Càng chung đụng cùng Lục Hồng lâu hơn, cô dần dần càng phát hiện Lục Hồng đối với loại hành vi ví dụ như vô lại, nũng nịu hoàn toàn không có sức kháng lại. Vì vậy cô liền đề nghị muốn được ăn đồ ăn do Lục Hồng nấu, đổi lấy bộ mặt lạnh như tiền của Lục Hồng. Thế nhưng dưới sự miệt mài cứng rắn ỷ lại, Lục Hồng cuối cùng lại đáp ứng.
"Tôi không nấu nữa."
Lục Hồng buông chảo xuống,
"Ối ối? Trứng cháy rồi kìa!"
Cảnh Lang khẩn trương nói. Lục Hồng nghe vậy lập tức quay đầu, một cỗ mùi khét xông vào mũi, vội vàng tắt lửa. Mới vừa rồi trong chảo truyền ra mùi thơm, mùi thơm của trứng rán mềm mại, giờ phút này lại đen xì một khối. Lục Hồng thở dài, đang giơ tay lên, đem đồ trong chảo đổ sạch, lại bị Cảnh Lang một cái ngăn lại.
Lục Hồng cắn môi, dứt khoát nhét chảo vào trong tay Cảnh Lang, xoay người lại. Cảnh Lang dùng cái muỗng đem khối đen xì kia để vào cái dĩa, cầm dĩa lên, đi thẳng tới cạnh bàn, ăn từng miếng từng miếng.
"Trứng rán cháy ăn cũng có hương vị khác biệt."
Dường như cực kỳ hưởng thụ, trong nháy mắt Cảnh Lang đã tiêu diệt món trứng rán.
"Chị làm cái gì vậy?!"
Lục Hồng nhìn Cảnh Lang nuốt vào, tiến lên muốn đoạt lấy cái dĩa. Cảnh Lang cười, đưa cái dĩa trống không cho cô. Lục Hồng không tiếng động nhận lấy cái dĩa, đến phòng bếp rót một ly nước chanh cho cô.
"Cho đáng đời!"
Ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại dừng ở ly nước chanh, tỏ ý Cảnh Lang uống hết.
"Tôi lại làm một phần khác cho chị."
"Không cần đâu, không sai biệt lắm phải đến công ty rồi."
Cảnh Lang kéo tay cô,
"Hôm nay đi cùng tôi nha, tôi muốn ăn trưa chung với em."
"Sau khi tan sở, chúng ta có thể đến tiệm sủng vật dạo chơi một chút."
"Đã nói tôi không thích động vật có lông..."
Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, không nhịn được nói.
"Vậy chúng ta có thể chọn một con không có lông."
Không bất ngờ đối mặt ánh mắt Lục Hồng,
"Da mặt dày giống với chị sao?"
Lục Hồng bất ngờ lên tiếng,
"Giữa tôi với nó có liên quan gì sao?"
Cảnh Lang khiêu mi không hiểu hỏi.
Lục Hồng cởi tạp dề xuống, ném vào người cô,
"Tôi đi thay quần áo."
Cảnh Lang thích thú khóe miệng cong lên,
"À, đúng rồi. Thuận tiện mua cho em thêm vài bộ quần áo luôn."
Lục Hồng từ bên trong thò đầu ra,
"Cảnh Lang, quan hệ giữa chị với tôi là quan hệ gì nào?"
Ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương, Cảnh Lang nhắm mắt cười cười,
"Chủ nhà với khách trọ."
Lục Hồng nhìn chằm chằm hồi lâu, rụt đầu về. Cảnh Lang bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên đường, chiếc xe thể thao màu đỏ đang dừng, Cảnh Lang liếc mắt nhìn Lục Hồng ngồi bên cạnh, cô đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt như có chút mờ mịt.
"Tại sao người trên đường đều vô tình hay như cố ý nhìn về bên này vậy?"
"Đại khái đang nhìn xe đi."
Cảnh Lang thuận miệng trả lời một câu.
"Haha, cũng đúng. Dù sao người bình thường làm sao có thể chạy được chiếc xe thể thao phô trương như vậy đi rêu rao khắp phố."
Cảm thấy được ý châm chọc trong giọng điệu của cô,
"Nếu em không thích, bắt đầu từ mai tôi sẽ đổi chiếc khác."
"Cảnh Lang."
Lục Hồng quay đầu, ý vị sâu xa nhìn cô,
"Trò chơi bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem một chút cũng không