Đêm khuya tối đen như mực, con đường quốc lộ 13 nhìn từ xa, tựa như khu mộ của người chết, giống như cánh cửa dẫn đến bóng đêm vô hình, tỏ rõ sẽ dẫn những người lỡ đường vào vực sâu địa ngục. Cảnh Lang ngồi trong xe, nhìn đồng hồ một chút, không nhịn được nhíu mày. Một bên xe, Nghiêm Tinh hút thuốc, dựa vào chiếc 'kỵ sĩ màu đen' của cô, từ nơi bắp thịt trên ngón tay đang co rút, không khó nhìn ra, cô hơi hồi hộp.
"Cảnh Lang, mình thấy hay là cứ để cho mình."
Nghiêm Tinh rít một hơi cuối, ném tàn thuốc xuống đất, mũi chân nhẹ nhàng giẫm lên.
"Nghiêm Tinh, cậu quá lo rồi. Hiện tại ngược lại mình có chút mong đợi trận đua này."
"Cậu cho rằng Giản Như Ca thật sự là 'người' giống như chúng ta?"
Nghiêm Tinh hạ thấp thân người, tựa lên cửa kiếng xe.
"Hiện tại vẫn chưa biết được, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng đó."
Cảnh Lang hơi điều chỉnh gương chiếu hậu.
"Lục Hồng cô ấy biết chuyện này không?"
Nghiêm Tinh đột nhiên hỏi.
"Mình đợi cô ấy ngủ rồi mới đi, chuyện này vốn không liên quan đến cô ấy, kéo cô ấy vào làm gì."
Nhắc tới Lục Hồng, thần sắc Cảnh Lang căng thẳng, cũng mất tự nhiên.
"Cũng gần 12h rồi, con bé kia vẫn còn chưa đến."
Nghiêm Tinh tặc lưỡi, nhìn bốn phía xung quanh.
Vừa nói xong, tiếng gầm thét 'rừm rừm' như dã thú đột nhiên vang lên bên tai, theo âm thanh nặng nề rơi xuống, hình dáng kỳ lạ của chiếc xe gắn máy màu đen xuất hiện bên cạnh Cảnh Lang, Cảnh Lang tắt đèn xe trước, trong ánh đèn xe thay nhau lóe sáng, cả người Giản Như Ca mặc quần áo đen, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc, giống như sứ giả địa ngục, đang hướng Cảnh Lang phát ra lời mời. Cảnh Lang mơ hồ nhận thấy một cổ không đúng, khác hẳn với ban ngày, giờ phút này Giản Như Ca không có sự ngang tàng nọ, ngược lại giống như đang cố sức chống đỡ thứ gì đó, thông qua nét mặt như vậy, cô chẳng qua chỉ đang che giấu, thậm chí đóng chặt đôi mắt mà màu sắc hơi có vẻ không có chút huyết sắc nào. Tay phải cô nắm chặt nón bảo hiểm, không có chút dấu hiệu báo trước đột nhiên dùng sức ném về một hướng, bay sượt qua đầu Nghiêm Tinh, phát ra tiếng xé gió đủ để người ta tưởng tượng ra được bộ dạng bị chia năm xẻ bảy.
"Ê! Con bé kia!"
Nghiêm Tinh cho rằng đối phương đây là đang tận lực làm nhục cô, mất kiên nhẫn liền muốn tiến lên. Cảnh Lang đúng lúc mở cửa xe, ưu nhã bước xuống.
"Cô đến trễ."
Cảnh Lang đánh giá người trước mặt, gió lạnh thổi qua, sợi tóc vàng óng đón gió lay động, trong đêm tối, cả người Cảnh Lang mặc một bộ đồ bó sát, tạo nên cảm giác xinh đẹp cao quý lạnh lùng thần thánh bất khả xâm phạm, giống như trò chơi này chỉ vừa bắt đầu thì người chiến thắng nhất định sẽ là cô. Ngược lại, Giản Như Ca dáng vẻ lãnh khốc, lạnh lùng như một tượng đá, làm người ta nhìn mà sợ, nảy sinh khiếp nhược.
"Bắt đầu đi."
Trong nháy mắt xoay người, thân người hơi có vẻ cứng ngắc,
"Đợi một chút."
Cảnh Lang gọi cô lại,
"Trạng thái của cô hình như không được tốt lắm, có thiện ý nhắc nhở, tôi không đề nghị phải tiến hành đọ sức vào buổi tối này."
"Lo chuyện bao đồng."
Giản Như Ca lạnh lùng trả lời. Nghiêm Tinh đối với Giản Như Ca sinh lòng bất mãn, vừa muốn làm ầm ĩ, thì bị Cảnh Lang vẫy tay ngăn lại. Xoay người nhảy lên xe gắn máy của Nghiêm Tinh, nhận lấy nón bảo hiểm,
"Một vòng phân định thắng thua, không có vấn đề gì chứ."
Giản Như Ca tùy ý nói.
"Cứ tùy ý."
Cuộc tranh tài này không phải lấy chiến thắng làm mục đích, đây là vừa bắt đầu cô liền đã có quyết định, trong lòng Cảnh Lang đã có tính toán.
Giản Như Ca đội nón bảo hiểm lên, nổ máy, giống Cảnh Lang đã chuẩn bị ổn thỏa. Tại một tiếng hiệu lệnh của Nghiêm Tinh, hai chiếc xe gắn máy màu đen xuất phát lao nhanh rời khỏi vạch.
Trong đêm tối, bóng người đầy sinh khí một trước một sau thật dài chạy trên đường, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất, tựa như đang báo cáo rằng các cô đang đua cùng với thời gian. Cảnh Lang nghiêng đầu, quan sát Giản Như Ca một bên, cổ cũng đang không nhìn về phía mình, nhưng