Hai tay Giản Như Ca giữ chặt lấy hông của Cảnh Lang, dùng một chút lực đem cô ném ra khỏi xe máy, cả người và xe cứ vậy bốc lửa mất khống chế nhanh chóng lao về phía trước, đâm vào rào chắn một bên, một tiếng nổ giữa không trung, xác xe rời rạc văng tứ phía, rơi xuống vách núi.
Tiếng vang này rất lớn, ngay cả chỗ xuất phát Nghiêm Tinh và Lục Hồng cũng nghe thấy được, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Nghiêm Tinh, Lục Hồng không khó đoán ra có lẽ chuyện này có liên quan đến Cảnh Lang.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô kéo cánh tay Nghiêm Tinh,
"Tôi cũng không biết..."
Giờ phút này, Nghiêm Tinh cũng không biết nên nói gì.
"Lên xe."
Cô cùng Lục Hồng ngồi vào xe Cảnh Lang, bây giờ chỉ còn cách tự mình đi xem là chuyện gì.
"Cô điên rồi!"
Khi Cảnh Lang ý thức được Giản Như Ca muốn làm gì, liều mạng giùng giằng.
"Cảm giác cả người bay giữa không trung chắc chị chưa từng thử qua hả, hahahaha!"
Cảnh Lang hoảng sợ nhìn xuống dưới, chiếc mô tô quỷ dị đang bay về phía hàng rào.
"Giản Như Ca, cô rốt cuộc là ai?"
Cảnh Lang ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao trừng Giản Như Ca.
"Hahaha, tôi là ai? Tôi cũng không biết."
Thần sắc Giản Như Ca khác thường, hiện lên trạng thái điên loạn, một đôi mắt đỏ hồng ở giữa lại càng lóe lên một ngọn lửa nhỏ, Cảnh Lang biết cô bé đã hoàn toàn không khống chế được sức mạnh. Theo tình hình trước mắt, chỉ đành tự vệ trước.
Nghiêm Tinh khởi động xe thể thao, dọc theo quốc lộ tìm kiếm bóng dáng hai người. Cô suy nghĩ một chút, vẫn là kể chuyện xảy ra cho Lục Hồng, ngoại trừ thân phận thật của Cảnh Lang.
"Mới vừa rồi là tiếng nổ xe?"
"Ừ, nhưng chị dâu chị đừng lo lắng."
"Tôi làm gì phải lo lắng."
Nào ngờ Lục Hồng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, tối nay đầu óc cô phát hỏa đi theo Cảnh Lang, đã cảm thấy bản thân có chút bất thường. Nhưng vừa nghĩ tới thì ra Cảnh Lang dính vào những chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng lo âu càng sâu thêm một tầng. Hơn nữa đối với việc Cảnh Lang không đem chuyện này kể rõ cho mình, mơ hồ cảm thấy không vui.
"Xem kìa! Các cô ấy đang ở đó!"
Nhưng khi xe lái tới gần, Nghiêm Tinh có chút hối hận Lục Hồng có mặt ở trên xe. Chỉ thấy một vật thể bốc lên khói lửa lao ra khỏi rào chắn, giữa không trung không hề có nửa giây dừng lại, cấp tốc rơi xuống dưới. Cơ hồ trong nháy mắt xe dừng lại, Lục Hồng vọt ra khỏi cửa xe, hô lớn:
"Cảnh Lang!"
Giữa ngọn lửa chính là hai người Giản Như Ca và Cảnh Lang. May mắn Nghiêm Tinh kịp thời từ sau đè lại Lục Hồng, rất sợ cô sẽ xúc động cứ vậy mà nhảy xuống.
"Cảnh Lang!"
Lục Hồng luống cuống kêu liền mấy tiếng, trong đầu trống rỗng. Cô chẳng qua chỉ theo thói quen gọi tên Cảnh Lang, sau đó sẽ giống như thường ngày, Cảnh Lang sẽ đáp lại cô.
Cảm nhận được trở lực khí xung quanh, hai tay Giản Như Ca vẫn vững vàng cố định hai bên hông Cảnh Lang. Lục Hồng? Trong nháy mắt ngay lúc vừa rơi xuống, cô rõ ràng nghe thấy tiếng Lục Hồng.
Không băn khoăn những chuyện khác, hai mắt Cảnh Lang dần dần tản ra màu lam sáng rực yêu dị. Giản Như Ca cảm nhận được một cổ năng lượng khác sinh ra từ trong ngực mình, đang đối kháng lại với mình.
"Chị không phải nhân loại?"
Giản Như Ca đã phát hiện ra dị thường của Cảnh Lang,
"Giản Như Ca, cô cái người điên này đến tột cùng từ mục đích gì lại muốn đi giết một người 'nhân loại' vậy?"
"Hắc! Tôi thấy vui thì làm."
Giản Như Ca cười lạnh một tiếng, tăng thêm lượng lực trên tay, chỉ thấy hai cổ năng lượng màu lam cùng dây dưa đối kháng. Giản Như Ca không chịu buông tay, Cảnh Lang không cách nào thoát khỏi hai tay cô, hơn nữa hai cổ năng lượng va chạm, Cảnh Lang dần dần rơi vào thế hạ phong. Cảnh Lang cắn răng, mang Giản Như Ca hướng về phía vách đá cao chót vót. Giản Như Ca không thèm có chút để ý, giờ phút này cô đã rơi vào điên cuồng, sau lưng gắng gượng là vách đá cứng rắn, tiếng va chạm mãnh liệt làm núi đá vỡ vụn sụp xuống, Giản Như