Nghiêm Tinh một chút cũng không sợ động vật nhỏ nhe nanh múa vuốt này, đưa ngón tay chọt chọt đầu của cô bé,
"Tới cắn ta đi này!"
Cảnh Lang một tay xoa trán,
"Tinh Tinh, con bé là con gái của Cảnh cô cô và Shura vương đấy."
Thật ra chỉ cần hơi lưu ý, là có thể phát hiện trên mặt Cảnh Diệt đã lộ vẻ không vui.
"Con gái của Shura vương?"
Nghiêm Tinh lập tức thu tay về, lúng túng cười với Cảnh Diệt,
"Xin lỗi, oắt con thiệt đáng yêu, cháu không nhịn được liền muốn trêu chọc nó vài cái."
Cảnh Diệt từ chối cho ý kiến, khẽ lắc đầu. Nghiêm Tinh lập tức an phận thủ thường ngồi lại bên cạnh Cảnh Lang, con gái của Shura vương, đây là Shura vương trương lai rồi a! Động thổ trên đầu Shura vương, thôi cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.
"Cô muốn tạm thời giao Liệt nhi cho cô bé họ Vương nọ."
Cảnh Diệt đưa ngón tay đến trước mặt tiểu mao cầu, tiểu mao cầu mừng rỡ cắn một cái.
"Ý của cô là điều đó sẽ giúp ích cho việc Giản Như Ca khôi phục lại hình dạng người?"
Cảnh Lang trả lời. Cảnh Diệt gật đầu,
"Huống hồ cô bé họ Vương nọ có lẽ mới là người Liệt nhi quan tâm nhất. Hôm nay Liệt nhi rơi vào tình trạng này, nếu mang về Shura giới, chắc Hỏa nhi sẽ rất lo lắng."
Trong lòng Cảnh Diệt đang nghĩ nên trở về giao phó thế nào với Hỏa nhi.
"Cảnh cô cô, không bằng đợi thân thể Shura vương khỏe thêm một chút, hai người trước dọn tới nhân giới sống đi. Chuyện hôm nay sợ rằng đã làm kinh động đến mẹ cháu, sợ là không lâu sau hai người họ sẽ đến nhân giới."
"Đề nghị này cũng không tồi. Vậy hôm nay cô cáo từ trước, sau khi mang Liệt nhi đến cho Vương tiểu thư, cô liền về Shura giới một chuyến trước."
Đợi sau khi Cảnh Diệt các cô rời khỏi, Nghiêm Tinh cũng theo về nhà. Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng chỉ còn lại hai người cô và Lục Hồng, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Cảnh Lang do dự, cuối cùng vẫn là đến trước cửa phòng, gõ cửa.
"Lục Hồng, tôi có thể vào không?"
Không có ai trả lời. Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đã sắp ba giờ sáng, Cảnh Lang suy nghĩ có lẽ Lục Hồng ngủ rồi, liền quyết định ngày mai lại tới tìm cô ấy.
Chỉ là cô vừa muốn xoay người, cửa thế nhưng lại mở ra. Khuôn mặt Lục Hồng không cảm xúc nhìn cô, Cảnh Lang gãi gãi đầu, tiến vào.
Lục Hồng một người ngồi trên giường, cũng không phản ứng lại Cảnh Lang, trong lúc nhất thời làm Cảnh Lang bối rối.
"Hôm nay trễ quá rồi, em ngủ trước đi."
Hết nửa buổi, Cảnh Lang chỉ nói được một câu.
"Cảnh Lang, tại sao chị lại không bị hề hấn gì?"
"Hả?'
Cảnh Lang hồi hộp nhìn về phía Lục Hồng, vì do cô ngồi nghiêng người, nên từ góc độ của Cảnh Lang không nhìn thấy được nét mặt của cô.
"Rơi từ trên cao như vậy xuống, tại sao chị vẫn không bị gì?"
Thâm âm Lục Hồng bình tĩnh lãnh đạm.
"Em thật sự muốn biết chân tướng?"
Ban nãy trên đường, Cảnh Lang đã suy nghĩ đến vấn đề này, sợ rằng Lục Hồng sẽ hoài nghi mình. Bất luận sáng tác ra lý do nào cũng không thể được, dù sao dưới tình huống như vậy loài người mà ngã xuống, là tuyệt không thể có khả năng còn sống. Cô không muốn lừa gạt Lục Hồng, thân phận của bản thân sớm muộn cũng đến một ngày phải ngửa bài với cô ấy. Chỉ là hiện giờ lấy quan hệ của cả hai, nếu cho Lục Hồng biết chân tướng, Lục Hồng có thể nào sẽ ngay từ giây phút này, trở về sau sẽ chân chính cách xa mình không.
Lục Hồng nghiêng đầu lại cúi xuống,
"Cảnh Lang, trong nháy mắt lúc tôi nhìn thấy chị rơi xuống vực, đầu óc tôi trống rỗng, cái gì cũng không muốn, chỉ theo bản năng muốn đuổi theo bóng người chị. Bởi vì tôi sợ."
Lục Hồng nói tới đây dừng một chút, hấp hấp cái mũi. Cảnh Lang tới bên cạnh cô, ôm lấy bả vai của cô.
"Ngốc nghếch, coi như tôi đã chết thật rồi. Thì tôi cũng nhất định hy vọng em có thể vẫn sống và sống thật tốt."
"Đạo đức giả."
Lục Hồng nhỏ giọng nói một câu. Cảnh Lang từ chối cho ý kiến, mỉm cười,
"Vì tôi thích em, đạo đức giả thì đã làm sao?"
"Nhưng mà Cảnh Lang, chị có biết? Nếu như em yêu người đã chết, em tuyệt đối sẽ không sống một mình."
Cảnh Lang xoay bả vai cô lại, để cho cô hoàn toàn dựa vào trong ngực mình.
"Nói nhăng nói cuội gì vậy, ý mà em nói là gì?"
Cảnh Lang mặt đầy kinh ngạc vui mừng xoay mặt cô qua, cùng mình đối mặt.
"Bởi vì một mình sống trên đời, sẽ rất cô đơn rất đau khổ..."
Lục Hồng chủ động tựa sát vào lòng cô.
"Lục Hồng..."
Cảnh Lang nhẹ nhàng gọi tên cô, hôn lên mái tóc, tay từ từ xoa nắn sau lưng cho cô, muốn cho cô có đầy đủ cảm giác an toàn và ấm áp. Cảnh Lang thậm chí có thể cảm nhận được toàn thân gầy yếu của Lục Hồng đang khẽ run, cô gái này, hết thảy toàn thân thể đều khiến cô cảm thấy đau lòng. Muốn yêu thương cô ấy, muốn để cô ở lại bên cạnh mình, muốn cho cô vui vẻ, cùng với muốn cô trở thành người của mình.
"Cảnh Lang, đừng nói dối em, vĩnh viễn cũng đừng."
Lục Hồng chạm lên cái chụp mắt màu đen bên con mắt trái, chậm rãi lấy nó xuống. Cảnh Lang đè lại tay của cô,
"Không cần miễn cưỡng, nếu chuyện này khiến em hoài nghi đau khổ, chị không hy vọng em sẽ nhớ lại nó."
Ánh mắt Cảnh Lang lo lắng, chuyên chú nhìn Lục Hồng. Lục Hồng khẽ lắc đầu,
"Sau khi nhìn thấy, có lẽ chị sẽ thay đổi quyết định của mình."
"Chị thích em, không phải vì tướng mạo của em."
Lông mày Cảnh Lang nhướng lên, bất mãn với sự bày tỏ như vậy của Lục Hồng với mình.
Lục Hồng không tiếp tục nhiều lời, hoàn toàn tháo chụp mắt của mình xuống. Bất thình lình, trong lòng Cảnh Lang căng thẳng, nghiến răng.
Một vết thẹo nhìn thấy mà giật mình dọc theo bên trên con mắt trái, vạch thẳng qua.
"Ai đã làm!"
Giống như con dã thú bị chọc giận, Cảnh Lang vừa đau lòng vừa tức giận, thanh âm kềm chế trầm thấp, từng câu từng chữ thật giống như dùng sức nặn ra khỏi cửa hàm vậy, hận không thể đem người nọ cắn xé chia năm xẻ bảy.
Tay run rẩy xoa lên con mắt trái,
"Đau lắm đi."
Lục Hồng yên lặng không nói chuyện, chỉ là trong lúc tay Cảnh