Sau khi Cảnh Lang đi, Lục Hồng nhắm mắt ngủ thêm một hồi. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng điện thoại trên tủ đầu giường chấn động, trong bụng ngạc nhiên. Ai có thể gọi điện cho mình chứ? Chẳng lẽ Cảnh Lang? Ban đầu lúc Cảnh Lang lần nữa mua điện thoại cho cô, cô kiên quyết không muốn, cuối cùng không cưỡng được, đành theo ý Cảnh Lang.
Trên di động hiện lên một dãy số, ở thời đại thông tin hiện đại như vậy, bản thân lại không quen dùng đồ vật này. Tự giễu cười một tiếng, Lục Hồng từ trong chăn mỏng thò tay ra ngoài, trở mình, chạm nút nghe máy. Trên màn ảnh, như cô đoán là một dãy số lạ.
"Là Lục Hồng phải không?"
Thanh âm quen thuộc, Lục Hồng ngẩn người,
"Em là Tiểu Mẫn?"
"Lục Hồng! Tốt quá rồi, thật sự là chị!"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng hưng phấn của Tiểu Mẫn.
"Quả nhiên Yên Nhiên tỷ không lừa em, bây giờ chị đã sống chung với Cảnh tổng."
Tiểu Mẫn nói thẳng.
"Ừm."
Lục Hồng chần chờ 'ừ' một tiếng. Cô nhóc này quả nhiên muốn lợi dụng mình kéo gần lại quan hệ với Cảnh Lang sao?
"Mỹ Nhân Cư đã sửa sang xong rồi, sau khi trở lại em mới biết chị không làm nữa. Thật rất nhớ chị~"
Thanh âm Tiểu Mẫn trong trẻo, nghe vào tai Lục Hồng ngược lại lại cảm thấy chói tai.
"Nhân hai ngày nghỉ này, chúng ta ra ngoài họp mặt không?"
"Thân thể chị không được thoải mái cho lắm."
Lục Hồng có xúc động muốn cúp máy.
"A? Vậy thôi, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chị thấy khỏe là được rồi."
Cuối cùng, Tiểu Mẫn vui sướng nói:
"Lục Hồng, quen biết được người bạn như chị thật tốt~"
Lục Hồng trầm mặc.
"Lục Hồng? Lục Hồng, chị vẫn còn đó chứ? Sao không có âm thanh gì rồi."
Tiểu Mẫn lầm bầm lầu bầu.
"Chị thấy mệt muốn nghỉ ngơi, gặp lại sau."
Lục Hồng nhấn kết thúc cuộc gọi. Hít một hơi thật sâu, ném điện thoại về một bên, trong chăn lại cảm thấy bực bội.
Bạn sao?
Môi đỏ mọng khẽ mở, nói ra những chữ này. Lục Hồng rơi vào hồi ức, khi còn bé vì hai mắt bị mù, vì để bảo vệ mình không bị bạn bè đồng lứa tẩy chay, cha đã mời người dạy tư về nhà dạy. Có thể nói, tuổi thơ của cô vượt qua trong cô độc. Ngoại trừ chú chó nhỏ bỏ trốn ra, có lẽ cũng chính là đã bắt đầu từ đó. Có thể lúc đó cô vẫn hồ đồ không rõ, chỉ là trải qua sau này rồi, để cho cô hiểu được cái gì gọi là 'phản bội'. Trên đời làm gì có tình yêu muôn thuở tồn tại, làm gì có tình bạn chân thành không thay đổi, ngay cả tình thân còn có thể một đao xóa bỏ kia mà. Ở trước mặt tiền tài, quyền lực, địa vị, tình cảm của nhân loại có thể trải qua thử thách được bao lâu thời gian?
Ngay cả giữa cô và Cảnh Lang nghĩ đến đây rồi, Lục Hồng nhẹ nhàng che ngực, nghĩ đến chị ấy, cảm giác buồn khổ bế tắc lại đến.
'Ọt ọt ọt', bụng kêu lên, Lục Hồng lắc đầu, muốn quên đi tất cả những thứ cảm giác khó chịu này. Ngồi dậy, cầm áo khoác một bên phủ lên, là Cảnh Lang trước khi đi đã để bên mép giường. Khoác lên người, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng trong đầu óc. Lục Hồng xuống giường, ra cửa, cô nhớ lại Cảnh Lang nói sẽ gọi cháo cho mình.
"Ưhm ah ư!"
Thanh âm tiêu hồn đứt quãng truyền tới, còn chưa đến cửa, Lục Hồng đã nghe thấy âm thanh như vậy, quanh thân nổi lên một trận cảm giác khác thường.
Cũng đoán được chủ nhân của âm thanh đang làm chút chuyện gì, nhưng quang cảnh nhìn thấy qua khe cửa, vẫn làm cho Lục Hồng mặt đỏ tim đập. Trên mặt đất một món lại một món quần áo, tán loạn khắp nơi, cùng với quần lót và áo nịt ngực!
Lục Hồng có thể nhìn thấy cô gái trần truồng đường cong quanh thân lẳng lơ đang lên xuống phập phồng, mỗi một động tác đều đi kèm với thanh âm vui sướng level cao nhất. Tóc quăn màu vàng bay bổng tán loạn, phối hợp với tần suất của thân thể, biểu dương cho một loại mỹ cảm. Lục Hồng có thể tưởng tượng được 'động tác yêu' của hai người trên sô pha có bao nhiêu kịch liệt. Lặng lẽ khép cửa lại, Lục Hồng tựa lưng vào cửa, thân người mềm nhũn tuột xuống. Đưa tay sờ mặt mình một cái, nhiệt độ hơi cao trên thân thể khiến cô không thở nổi, cô thậm chí có thể cảm giác được trơn trượt giữa hai chân. Từ lúc nào cô đã trở nên nhạy cảm như vậy, hỏng bét hơn chính là, mới vừa rồi cô nghe thấy âm thanh, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh trên giường của cô cùng Cảnh Lang.
"Vừa rồi có tiếng đóng cửa?"
Thanh Phượng thở hổn hển, chợt ngừng lại động tác, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên, giờ phút này cả khuôn mặt càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người, trên chiếc cổ bóng loáng hiện đầy rậm rạp chằng chịt mồ hôi hột.
Bên dưới thân của cô, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, một tay bóp lên tròn trịa, xoa nắn.
"Bảo bối~ lúc này không chuyên tâm là phải phạt~"
Ngón tay dùng sức chạy nước rút vài cái trong mị động,
"A!!! Đồ chết tiệt!" (mình note một tí: 'đồ chết tiệt' là gọi Mạc Tri Thu, chỗ này không phải mắng đâu, là nick nêm Thanh Phượng đặt cho Mạc Tri Thu, cơ mà coi như vừa gọi vừa mắng luôn một thể :]]]]])
Thân thể Thanh Phượng không ngừng run rẩy, hai tay chống đỡ trên hai vai của cô.
"Đồ chết tiệt một ngày nào đó em sẽ, á!!!"
Mạc Tri Thu cười tà mị một tiếng, không cho cô có nhiều thêm cơ hội thở dốc, đem cô đẩy lên tột cùng đỉnh điểm.
---
Căn phòng mờ tối, ga trải giường xốc xếch, bóng người cô đơn rúc vào chân giường. Cảnh Lang thời điểm tới đây, trông thấy chính là quang cảnh như vậy, em gái nhà mình giống như người bị mất hồn vậy, thân thể trần như mộng ngơ ngác, ngồi ở chân giường.
"Cảnh Ngọc?"
Cảnh Lang gọi thử một tiếng,
"Vâng?"
Cảnh Ngọc máy móc ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần nhìn về Cảnh Lang.
"Chị?"
Cảnh Lang ôm lấy một bên chăn quấn lấy thân thể cô, ngồi vào bên cạnh, kéo cô vào trong ngực.
"Ô ô ô ô!"
Cảnh Ngọc nhào vào trong ngực Cảnh Lang, khóc lóc. Cảnh Lang lúc vừa tiến vào, đã phát hiện nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, giờ phút này lại không vui nhíu mày, lập tức trong tâm sinh ra cảm giác chán ghét đối với đối tượng của Cảnh