"Ô~~~~~~~~~~"
Vương Chỉ Hinh thì tìm đồ trong quầy tủ, bé con màu đỏ thì vẫy vẫy đầu, ở bên chân cô đi thành vòng tròn tới lui, thật thấp kêu to.
"Như Ca, đói bụng rồi phải không, trước ngoan ngoãn đợi chị một xíu nga~"
Vương Chỉ Hinh cúi người xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ, tiểu mao cầu hưởng thụ cúi đầu, híp mắt, há mồm kêu một tiếng. Dường như rất hưởng thụ Vương Chỉ Hinh vuốt ve.
Bình sữa bú của trẻ sơ sinh từ trong góc tủ lăn xuống, Vương Chỉ Hinh vội vàng tiếp lấy. Đúng là cái này, năm đó thời điểm Vương Chỉ Hinh lần đầu tiên mang Giản Như Ca về nhà, chính là dùng cái bình sữa này đút ăn. Đầu tiên cô lấy trong tủ lạnh ra sữa bò rót vào chén dùng lò vi ba hâm nóng, trong lúc đó, tiểu mao cầu vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi thô to, tung tăng thẳng hướng đầu gối của Vương Chỉ Hinh nhảy lên.
"Như Ca, đừng làm rộn~"
Vương Chỉ Hinh nhẹ nhàng vỗ đầu, tỏ ý cô an tĩnh ngồi xuống.
"A ô ~~~~~~~~"
Hai mắt to tròn của tiểu mao cầu chớp chớp, nhút nhát ngồi thẳng người, huơ móng vuốt nhỏ gãi mặt. Tựa hồ không hiểu lời của Vương Chỉ Hinh.
"Như Ca, nằm xuống!"
Nhìn bộ dạng nọ của tiểu mao cầu, Vương Chỉ Hinh bật thốt lên.
"Ô?"
Bốn cẳng của tiểu mao cầu duỗi thẳng, đè thấp người, nằm trên mặt đất. Mắt đen láy ti hí dao động dè chừng len lén liếc nhìn Vương Chỉ Hinh.
"Thật ngoan~"
Vương Chỉ Hinh cúi người, vỗ cái đầu nhỏ của bé con. Như Ca của cô quả không thay đổi, lúc vẫn chưa biết thân phận thật sự của Như Ca, cô liền duy trì hình thái cuộc sống này của mình. Lâu ngày, cô xem Như Ca là sủng vật thật sự của mình, hoặc như một người bạn thân thiết. Trò chơi giữa cô và Như Ca hay chơi nhất chính là bảo Như Ca nằm xuống và sờ đuôi của cô bé. Mỗi lần Như Ca chọc cho cô tức giận, sẽ liền chủ động dâng cái đuôi to xù lên cho cô dày xéo. Thậm chí có lần, Như Ca tự động biến thành bộ dạng như bây giờ để lấy lòng cô.
Vương Chỉ Hinh chủ động ôm lấy tiểu mao cầu, tiểu mao cầu lanh lợi không nhúc nhích, để Vương Chỉ Hinh ôm. Cái đuôi màu đỏ thật dài rủ theo cái mông nhỏ hơi vểnh lên.
"Ô~~"
Tròng mắt đảo một vòng, tiểu mao cầu mờ mịt nhìn chằm chằm Vương Chỉ Hinh, nâng lên móng vuốt nhỏ, muốn chạm vào mặt đối phương.
"Không được chạm~"
"Ô ô~"
Tiểu mao cầu nghe lời kêu hai tiếng, lại ngoan ngoãn rụt muóng vuốt về. Không kềm lại được, Vương Chỉ Hinh cọ lên khuôn mặt dày đặc lông, hôn một cái. Thả cô vào lại trên ghế, lấy sữa đã hâm nóng đổ vào bình, lắc lắc.
"Uống đi, em thích nhất đó."
Tiểu cáo ngẩng đầu, nhìn một chút khuôn mặt đầy nụ cười của Vương Chỉ Hinh, lại cúi đầu nhìn bình sữa, chần chờ không đưa miệng ra. Giơ một chân trước lên, dò xét tính chạm vào cái bình một cái,
"Ô?"
Chợt lại rụt lui lại,
"Ô ô~~"
Lắc lắc cái đầu nhỏ, bày tỏ cự tuyệt.
"Sao vậy?"
Vương Chỉ Hinh không hiểu nhìn bé con, rõ ràng trước kia Như Ca rất thích.
"Ngao ô~~"
Tiểu mao cầu há miệng ngáp một cái, nhảy xuống ghế. Một đường đến trước tủ lạnh, dùng đuôi to nhọn chạm tủ lạnh một cái, vừa quay đầu híp mắt thành một đường thẳng, nhếch môi kêu một tiếng.
"Như Ca..."
Vương Chỉ Hinh bừng tỉnh, tiểu mao cầu trước mặt sớm đã không phải bé con được cô nhặt về năm đó, đã là Như Ca trổ mã duyên dáng yêu kiều, chỉ là không biết nguyên nhân gì lại biến thành bộ dạng này. À không, từ lúc bắt đầu Giản Như Ca liền chỉ vì nhàm chán mới cùng cô chơi đùa giống như chơi đồ hàng vậy. Bất đắc dĩ cười một tiếng, Vương Chỉ Hinh buông bình sữa xuống, đi tới sau lưng tiểu mao cầu,
"Như Ca, để chị nấu cơm cho em."
"A ô~"
Giống như đứa trẻ kêu một tiếng, tiểu mao cầu ríu rít một tiếng, vui vẻ dùng đầu cọ vào chân Vương Chỉ Hinh.
Trong lòng Vương Chỉ Hinh ấm áp, nhớ lại đoạn thời gian cuộc sống vui vẻ đã từng. Đối với thân phận thật của Giản Như Ca, chỉ có vào lần đầu tiên biết được thì có hơi kinh ngạc thôi, sau đó cũng thoải mái bình thường lại. Nhắc lại cũng thấy kỳ quái, biết rõ đối phương không phải loài người, nhưng vẫn không có phân nửa sợ hãi, cuộc sống chung sống cùng Giản Như Ca, đã dưỡng thành thói quen như vậy sao? Cô cũng từng hỏi qua vấn đề này, chẳng qua em ấy chỉ nói ngắn ngủi một câu 'Mặc cho em có thân phận gì, em cũng chỉ muốn cùng Chỉ Hinh bên nhau, cả đời làm Giản Như Cư ăn cơm do Chỉ Hinh nấu.', lòng Vương Chỉ Hinh bình tĩnh lại, từ đó chấp nhận làm vú nuôi cho vị nhân sĩ dị tộc này, cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ trên một chiếc giường. Lúc đầu, Giản Như Ca chỉ đơn thuần ôm lấy cô mới có thể ngủ được, thời gian lâu dài, dần dần cô ấy cũng không thỏa mãn ở mức độ đó, thường thường chủ động làm vài động tác nhỏ, hôn môi, hoặc là qua lại vuốt ve da thịt.
Cô chẳng qua chỉ xem cô ấy như đứa nhỏ mà chăm sóc, một đứa bé từ nhỏ đã mất cha lẫn mẹ, không ai thương yêu, tính cách ương ngạnh. Cho đến khi Như Ca lên cấp 2, cô bắt đầu có bạn trai, tình trạng của Như Ca ngày càng sa sút. Không đi học không nói, có đi cũng đối nghịch với giáo viên, hoặc chọc ghẹo thầy cô bạn bè, hoặc bỗng vô cớ nổi lên tranh chấp với bạn cùng lớp, đả thương người khác. Mang tiếng đứa bé bất trị, trở thành đối tượng phỉ nhổ cho tất cả mọi người. Còn cô chỉ có thể im lặng một bên nhìn cô ấy, chăm sóc cô ấy, trên thực tế cũng bận rộn không còn cách nào. Hơn nữa cô ấy cũng thường xuyên không về nhà, hoặc là nửa đêm trong giấc ngủ bị tiếng bước chân của cô ấy đánh thức. Cự tuyệt bất kỳ sự kết nối nào với cô.
Kéo dài đến một khoảng thời gian sau này, rốt cuộc cả hai cũng lần đầu tiên cãi vã. Giản Như Ca tự ý đi tìm bạn trai của cô, đả thương người ta không nói, còn khiến hắn chia tay cô. Đó là lần đầu tiên Vương Chỉ Hinh thất thủ tát cô ấy, Giản Như Ca không nói câu nào, quay đầu rời đi.
Ngày hôm sau, cô nhìn thấy trên tin tức đưa tin nhà máy bỏ hoang phát nổ, Giản Như Ca thì biến mất. Mới đầu, cô cho rằng Giản Như Ca cùng cô giận dỗi. Dần dần, đáy lòng cô mơ hồ nổi lên bất an, nhưng cũng không thể làm được gì. Nếu Giản