"Tôi thật sự không quen biết cô."
Lục Hồng lạnh lùng nhìn Dương Mỹ Linh nói. Chủ động nắm tay Cảnh Lang,
"Lang, em no rồi, chúng mình về nhà thôi."
Vừa ôn nhu nói, ánh mắt cũng vừa dịu xuống.
"Ớ?"
Cô ấy vừa gọi mình 'Lang', biểu cảm ảm đạm của Cảnh Lang trong nháy mắt phát sáng.
"Về nhà."
Lục Hồng choàng tay Cảnh lang, bên gò má cô hôn lên một cái, sóng mắt lưu chuyển, tựa như nũng nịu nói.
"Được!"
Tuy biết rõ Lục Hồng bỗng nhiên thay đổi tất cả đều vì người phụ nữ trước mặt này, nhưng trong bụng cô vẫn rạo rực vui vẻ, dù sao cô ấy chưa bao giờ gọi mình bằng cái tên ấy.
Hai người không xem ai ra gì sượt qua người Dương Mỹ Linh, thần sắc Dương Mỹ Linh như bình thường, nhưng không hề nói lời nào, cho đến khi vệ sĩ của cô bước tới,
"Phu nhân, bọn họ đã đi rồi."
Cả người mềm nhũn, may mắn vệ sĩ kịp thời đỡ lấy cô, cô khoát tay một cái, một tay chống bàn ăn, ngồi vào chỗ Lục Hồng vừa ngồi. Ánh mắt quyến luyến quét nhìn nửa miếng thịt bò đang ăn dở trên bàn, cầm dao nĩa lên, cắt một khối.
"Phu nhân?"
Vệ sĩ không hiểu kêu lên, dù sao đây cũng là đồ thừa của người khác, phu nhân sao có thể tự hạ thấp thân phận như vậy.
Dương Mỹ Linh không nói chuyện, dùng nĩa xiên một miếng thịt bò nhỏ vừa cắt bỏ vào miệng.
"Hồng Hồng..."
Cái bàn này, cái ghế kia tràn đầy hơi thở của cô ấy.
Hồng Hồng, chị sẽ không buông tay em!
Rời khỏi nhà hàng được một lúc, Cảnh Lang không do dự rút tay mình lại,
"Cảnh Lang?"
Lục Hồng dừng chân, quay đầu không hiểu nhìn cô.
"Diễn chắc cũng diễn xong rồi."
Nghe không ra tâm trạng trong giọng nói, chỉ cảm thấy biểu cảm trên mặt Cảnh Lang lộ ra một chút cổ quái.
"Diễn?"
Lục Hồng tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
"Dương Mỹ Linh, trước kia em có quen biết cô ấy phải không?"
Cảnh Lang cố ý dời đi ánh mắt. Lục Hồng nhất thời hiểu rõ, ánh mắt Cảnh Lang dao động bất định, dáng vẻ bĩu môi, rõ ràng là ghen.
"Vâng, nhưng em chưa xác định."
Lục Hồng nhắm hai mắt, trong nháy mắt mở ra, nghiêm túc nói. Trong bụng Cảnh Lang trầm xuống, cô ấy quả nhiên thích cô ta sao? Mắt thấy gương mặt Cảnh Lang bao phủ một tầng mờ mịt,
"Chị ghen tỵ?"
Hơi thở ấm áp xộc vào mũi, trên gương mặt cảm xúc ôn nhu, Cảnh Lang kinh ngạc nhìn người trước mặt, tay sớm đã theo bản năng bao trùm lên gò má của mình vuốt ve lên xuống.
"Haha, chị có tư cách sao?"
Đôi mắt đẹp màu lam của Cảnh Lang thoáng qua một chút mất mác.
"Cảnh Lang, chị có ý gì?"
Âm điệu Lục Hồng kéo cao, tức giận rụt tay mình lại.
"Lục Hồng, em thích chị sao?"
Cảnh Lang hít sâu một hơi, chật vật hỏi.
"Chuyện đã đến tận lúc này, chị còn hỏi em vấn đề như vậy, Cảnh Lang, chị không cảm thấy buồn cười sao?"
Biểu cảm Lục Hồng dần dần trở nên lạnh.
"Tại sao? Bởi vì em đã giao thân thể cho chị."
Cảnh Lang tiến lên kéo tay cô lại, lôi kéo vào trong ngực, bốn mắt thật chặt chạm nhau. Nghe thấy tiếng cười của Cảnh lang, Lục Hồng rốt cuộc nhận ra Cảnh Lang e rằng đã hiểu lầm chuyện gì.
"Cảnh Lang, chị..."
"Lục Hồng, em cho rằng Cảnh Lang chị là loại người gì? Đúng, chị vốn không phải là người mà em thích. Chỉ bởi vì chị đối xử quá tốt với em, cho nên em không thể cự tuyệt chị thôi, đúng không?"
Cảnh Lang thả Lục Hồng, lùi về sau vài bước. Quanh thân tản ra một loại khí tức ngăn cách, bước chân Lục Hồng mất thăng bằng, hụt chân sau, té ngồi trên mặt đất.
"Ai da."
Mi tâm nhíu lại,
"Lục Hồng!"
Lúc này Cảnh Lang mới ý thức được mình đã thất thố, vội vàng chạy tới.
"Tránh ra đi!"
Lục Hồng lạnh lùng nói một câu, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
"Xin lỗi. Để chị xem em một chút!"
Giọng Cảnh Lang rõ ràng đã dịu xuống, vẫn giữ vững muốn xem xét chân Lục Hồng.
"Cảnh Lang! Em bảo chị tránh ra, có nghe hay không! Lục Hồng em không phải ti tiện như chị nghĩ như vậy, sẽ tùy tiện giao bản thân mình cho người khác!"
Giống như phát tiết vậy, Lục Hồng hướng Cảnh Lang quát lên. Cảnh Lang nghe thấy âm khóc trong giọng nói Lục Hồng, thấy mắt phải cô đã đỏ, lưng chừng hơi nước.
"Cho chị xem một chút!"
Cảnh Lang thở dài, thấy Lục Hồng bị mình chọc giận đến khóc, lòng đau nhói như bị xoắn lại. Không để ý ý nguyện của cô, bế cô lên, hướng bãi đỗ xe nhanh chóng đi tới.
"Tránh ra! Tránh ra! Em không muốn chị!"
Lục Hồng giơ tay dùng sức đánh lên bả vai Cảnh Lang, khóc lóc nói.
"Chị muốn em!"
Đặt Lục Hồng vào chỗ ngồi, sau đó Cảnh Lang lên xe. Cởi giày cao gót cho cô, cẩn thận xem xét vết thương trên chân trái. Nơi đó đỏ một mảnh, thịt nơi cổ chân hơi nhô lên, sưng một khối lớn, hiển nhiên đã bị trật khớp, cô lập tức liền đau lòng, cũng vừa tự trách bản thân không phân nặng nhẹ. Thân thể Lục Hồng vốn không khỏe, cộng thêm lúc trước bị thương nặng. Bản thân tại sao liền giận đến mất hết tỉnh táo, làm cô ấy bị thương!
"Ngoan ngoãn ngồi yên, chị mang em đi bệnh viện."
Ngữ khí Cảnh Lang mềm mại cầu khẩn nói.
"Em không đi!"
Lục Hồng quay đầu sang chỗ khác, lạnh giọng trả lời.
"Em giận chị cũng không sao, nhưng đừng gây khó dễ cho bản thân."
Cảnh Lang cầm tay cô, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn, trong con ngươi tràn đầy vẻ lo âu sốt ruột. Trong lúc nhất thời, bên trong xe không một tiếng động, hai người cứ giằng co như vậy. Hồi lâu, Lục Hồng với Cảnh lang cũng dần dần bình tĩnh lại, hồi tưởng tất cả mọi chuyện vừa mới phát sinh.
"Nhược Mỹ là người bạn đầu tiên em quen biết sau khi đến Dạ Mị, chung sống suốt 5 năm thời gian, thì sau đó chị ấy bỏ trốn, sống chết không biết, không rõ tung tích..."
Lục Hồng độc thoại.
Cảnh Lang nhanh chóng bừng tỉnh, Dương Mỹ Linh với Nhược Mỹ rất có thể là cùng một người.
"Vậy Dương Mỹ Linh chính là Nhược Mỹ?"
"Em không biết chắc, dù sao đã qua lâu như vậy. Ngay lúc em sắp buông xuống tình cảm với chị ấy, thì chị xuất hiện."
Lục Hồng dừng một chút, nhìn ánh mắt Cảnh Lang nói từng câu từng chữ.
"Em thích cô ấy..."
Cảnh Lang giống như quả bóng xì hơi, thân người dựa vào ghế ở sau.
"Tình cảm giữa em và chị ấy không phải vài ba lời là có thể nói rõ, mấy lần xém chút nữa em bị ô nhục, đều là chị ấy đã cứu em..."
Lục Hồng nhẹ nhàng nói.
"Nếu như không còn thích, tại sao hai lần gặp cô ấy, em đều có biểu