Bên trong thang máy rộng rãi, hai cổ thân thể nữ quấn chặt lấy, ôm hôn lẫn nhau, không chút kiêng kỵ khơi thông tình yêu cùng dục vọng giữa các cô. 'Bịch' một tiếng, một trong hai người bị cứng rắn đặt lên vách tường lạnh như băng,
"Ai. Đồ chết tiệt, chị làm em đau!"
Nụ hôn rậm rạp chằng chịt rơi vào trên gương mặt cô, giờ phút này đang hướng đôi môi đỏ mọng ướt át đánh tới.
Mạc Tri Thu tách hai tay Thanh Phượng ra, vững vàng đặt lên tường, dục vọng trong đôi mắt không bỏ sót, thừa dịp cô nói chuyện, chợt ngậm giữ đầu lưỡi cô trong miệng. Dây dưa mút mát, âm thanh 'chem chép' kèm theo chất lỏng màu trắng từ khóe miệng rơi xuống, tiếng thở dốc to rõ, tỏ rõ đối phương không thể chờ đợi kịp.
"Rắn là loài động vật máu lạnh nhỉ."
Bỗng, Mạc Tri Thu ngừng một loạt các động tác lại, buông cô ra, trên mặt lướt qua một tia giảo hoạt.
"Bây giờ là lúc hỏi vấn đề này sao?"
Hai mắt Thanh Phượng mờ mịt, đầu óc tỉnh táo đều đã đắm chìm trong tình triều, toàn bộ tế bào giác quan đều đã bị đối phương khơi mào, cứ cố tình vào những lúc gầy dựng lên tất cả xong lại hung hăng dừng lại.
Hai chân cô run rẩy, thân thể mềm mại mềm nhũn, liền ngã vào trong ngực của người trước mặt.
"Đồ chết tiệt!"
Thân người khó nhịn cọ lên toàn thân đối phương.
"Bảo bối~ là muốn chị ở đây muốn em sao?"
Mạc Tri Thu nhẹ nhàng choàng qua vòng eo thon thả của cô, cằm đặt lên vai, môi như có như không quét qua dành tai đã đỏ như máu.
"Đồ mắc dịch~~ làm cho người ta lên không lên xuống không xuống, rồi bỗng nhiên nói như vậy, ghét muốn chết~"
Thanh Phượng thở phì phò giơ nắm đấm lên đánh một cái lên bả vai cô.
"Rõ ràng là con rắn nhỏ em luôn một bộ 24/24 động dục~"
"Hừ! Vậy á? Vậy em không tìm chị nữa, đi tìm người khác dập lửa!"
Thanh Phượng vừa nói vừa đẩy Mạc Tri Thu ra, sửa sang lại quần áo một chút, đứng trước cửa thang máy.
"Nha! Mạc Tri Thu chị nặng chết, buông ra!"
Thanh Phượng mềm mại kêu một tiếng, hai tay Mạc Tri Thu choàng qua chiếm hữu lấy chiếc cổ của cô, chóp mũi tác quái cọ lên chiếc cổ trắng nõn, thân người thiếp hợp chặt chẽ ở sau lưng cô.
"Chị biết rồi~ bảo bối, đối tượng động dục của em luôn là chị~ chỉ cần bị chị chạm vào, sẽ liền nhiệt tình như lửa~"
"Rắn là loài động vật máu lạnh gì chứ, chỉ vì chưa gặp được người thương thôi, động dục thuần túy là vì sinh sản. Còn Tiểu Xà của chị, nhiệt tình lẳng lơ đến tận xương tủy~"
Ngón tay Mạc Tri Thu vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, chuyên chú nhìn vào gương mặt cô.
"Bởi vì cô ấy toàn tâm toàn ý yêu chị~"
Hơi thở nóng bỏng vọt đến thùy tai, đến mặt. Gương mặt Thanh Phượng 'tăng vút' đỏ từ tai xuống cổ.
"Đồ chết tiệt~ miệng lưỡi ngon ngọt, không thèm để ý đến chị!"
'Đinh' một tiếng, vào lúc này cửa thang máy mở ra, Thanh Phượng dẫn đầu tránh thoát cô, bước ra ngoài.
Xúc cảm và hương thơm của người nọ vẫn vương lại trên những đầu ngón tay, khóe miệng Mạc Tri Thu cong lên, đi theo ra ngoài. Kéo tay Thanh Phượng lại, lôi đến trong ngực. Lúc bốn mắt nghênh đón nhau, ngọn lửa nóng bỏng nhất giữa người yêu nhau hừng hực cháy. Mạc Tri Thu giam cầm hai tay cô trên đỉnh đầu, ngậm lấy đôi môi, tỉ mỉ mài lấy, giống như người thợ đang thưởng thức bữa điểm tâm tinh xảo do mình làm.
Thanh Phượng chủ động dâng lên môi thơm, nghênh hợp nụ hôn của cô. Nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt tình của đối phương. Tay phải Mạc Tri Thu trượt vào vạt váo của cô một cách tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy áo lên cao, men theo tiến về cặp ngực mềm mại nọ.
"Ưhm."
Bụng cảm thấy một trận lạnh lẽo, Thanh Phượng mới bừng tỉnh từ trong mộng, bắt được tay Mạc Tri Thu.
"Đi vào."
Đôi mắt Mạc Tri Thu híp lại, sâu trong mắt ngọn lửa nhỏ không nhịn được rạo rực sinh động.
"A~ nóng lòng như vậy~"
Ngón tay dài sáng bóng thon nhọn như tấu lên khúc dương cầm, chậm rãi trượt đến chỗ cúc quần, hai ngón tay móc một cái, liền tiến quân thần tốc thẳng vào. Hai ngón khép lại vuốt ve trung tâm quần lót, có chút ướt át thấm vào tâm can.
"A! Đồ chết tiệt này! Chị đang làm gì vậy?"
Thanh Phượng bắt được cổ tay cô, cấm cô tiến thêm một bước động tác nào.
"Bảo bối~ không phải em muốn chị đi vào sao~"
Hơi thở ấm áp nuốt vào nhả ra, lời nói mập mờ quanh quẩn bên môi.
"Cút ngay!"
Thanh Phượng dùng sức đẩy cô ra, lần nữa mặc lại quần. Mạc Tri Thu đứng vững, gãi đầu, một trận mờ mịt nhìn mỹ nhân kiều mỵ mới vừa rồi còn ôn nhu, hôm nay trong nháy mắt lại hóa thân thành cô gái đanh đá tiếp.
"Em bảo chị vào trong cửa nhà chứ bộ!"
Thanh Phượng tức giận chỉ vào cửa khóa chặt một bên. Thấy Mạc Tri Thu còn ngây ngô tại chỗ, vẫn không có ý động đậy, giận đến giậm chân tại chỗ,
"Ngốc chết! Còn đứng ngây ở đó làm gì! Trong đầu toàn chứa ngổn ngang thôi!"
Thanh Phượng lầm bầm.
"Tiểu Xà~ cái này không thể trách chị, rõ ràng là em bảo người ta 'đi vào'!"
Mạc Tri Thu cố ý tăng cao hai chữ nọ, nháy mắt vô tội nhìn Thanh Phượng.
"Chết tiệt! Rốt cuộc chị có vào hay không?"
Thanh Phượng nghe thấy hai chữ kia, liền nhớ lại bộ dạng tìm bất mãn vừa rồi của mình, sắc mặt liền đỏ, tiến lên nhéo tai Mạc Tri Thu kéo đến trước cửa.
"Đau!! Tiểu Xà, buông tay ra!"
Mạc Tri Thu liên tục kêu thảm thiết, Thanh Phượng 'hừ' một tiếng, thả lỏng tay, từ trong túi quần Mạc Tri Thu rút ra chìa khóa.
Mạc Tri Thu ủy khuất xoa lỗ tai,
"Tiểu Xà~"
Một bên nũng nịu tựa như cọ vào người Thanh Phượng. Thanh Phượng ghét bỏ nhìn cô một cái, cửa rốt cuộc cũng mở.
"Mẹ..."
Thanh Phượng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người trước cửa, Mạc Tri Thu cũng sợ hết hồn. Mỹ nhân tóc vàng quỳ trên bàn phím, hai tay giơ tấm bảng, trên đó viết: Chị sai rồi. Ba chữ bắt mắt