"Cherie..."
Tiểu Thanh choàng qua cổ cô, lau đi nước mắt trên khóe mắt.
"Bất luận chị biến thành hình dạng gì, dù đẹp hay xấu, em vĩnh viễn cũng không rời bỏ chị."
Từng câu từng chữ nỉ non, lời thề thành kính.
"Vợ, chị không muốn xa em. Lúc chị chết đi, bỏ lại mình em trên đời này, chịu đựng cô đơn khổ sở, chị không muốn..."
"Đừng nói nữa, cũng đừng nói thêm gì hết."
Tiểu Thanh ngắt ngang lời cô, nhắc lại câu nhắc nhở đã nhiều lần.
"Ít nhất lúc này chị đang yên ổn ở bên cạnh em mà đúng không?"
"Một ngày nào đó, rồi chị vẫn sẽ rời khỏi em..."
Nước mắt xông ra, Cherie một tay che ngực, biểu cảm thống khổ nhào vào lồng ngực Tiểu Thanh dính cứng ngắc bên trong ấy.
Tiểu Thanh cúi người, khuôn mặt Cherie đang ngước mắt từ dưới nhìn lên, bàn tay cô vuốt ve trên da thịt cô ấy, một lần lại một lần, trong mắt hiện lên nét thâm tình, gần như có thể nặn ra nước.
"Loài người có luân hồi chuyển thế mà, kiếp sau, em sẽ tới tìm chị."
"Vợ!"
Cherie cầm tay Tiểu Thanh, khóc lóc nhào vào trong lòng cô.
"Vợ! Dù đánh chết chị cũng không uống chén canh mạnh bà, chị tuyệt đối sẽ không quên em đâu!"
Tiếng khóc "Ô ô ô ô...", Cherie ở trong lòng Tiểu Thanh khóc thút thít.
"Chị dám sao?!"
Tiểu Thanh chợt lớn tiếng rầy la một câu,
"Hả?"
Cherie dùng tay lau nước mắt, cả kinh thoát khỏi cái ôm trong lòng của Tiểu Thanh.
"Cherie Carano! Nếu chị dám quên em, kiếp sau không chỉ quỳ CPU đơn giản như vậy!"
"A?"
Cherie ngẩn ngơ, bỗng 'hahaha', phá lên cười. Chỉ thấy Tiểu Thanh hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn cô.
"Vợ~ chị tuyệt đối không dám!"
Cherie giơ hai tay lên, vô tội nháy mắt nhìn Tiểu Thanh.
"Cherie Carano, nếu chị đã cưới em, giống loài yêu xà, thì trọn kiếp phải làm tốt giác ngộ bị dây dưa!"
Tiểu Thanh kéo Cherie qua, ôm sát vào lòng.
"Haha, Tiểu Thanh, từ lần đầu tiên gặp gỡ em, chị sớm đã không thể thoát khỏi."
Cằm nhẹ nhàng đặt lên trán, Cherie hiểu ý mỉm cười.
Tiểu Thanh, đời này cho đến đời sau, đến đời đời kiếp kiếp em vẫn là người của Cherie Carano này!
---
"Chị đi làm nha, bữa sáng để ở trên bàn."
Hướng về phía người trên giường nói một câu, Cảnh Lang do dự, tay chống cửa từ đầu đến cuối không buông. Một hồi sau, người nọ từ đầu đến cuối cũng không đáp lại.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện thì cứ gọi điện cho chị."
Bỏ lại một câu, Cảnh Lang thở dài, khép cửa lại.
Cho đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, Lục Hồng do dự ló đầu ra khỏi chăn, từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào tường. Trên mặt nhàn nhạt thoáng qua một tia mất mát, ánh mắt vô tình liếc về hướng băng vải dày đặc bao quanh trên chân. Đêm đó sau khi chữa trị trở về, giữa hai người nói chuyện ngày càng ít, xem như lúc đối mặt ăn cơm, cũng không nói gì với nhau. Cô có thể nhìn ra mỗi lần thế trên mặt Cảnh Lang đều lóe lên lo âu, cuối cùng cũng chỉ há miệng. Lục Hồng cũng thế cũng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến cửa miệng lại không thể nói ra khỏi mồm, ngay cả chính cô cũng không hiểu mình cứ kiên trì không được tự nhiên thế để làm gì, chuyện này chính là bản thân cô đã sai.
Vì vậy lại xuất hiện một màn như vừa rồi, buổi sáng không ngừng diễn ra kiểu mẫu không một mẩu đối thoại.
Cầm tay lái, đôi mắt thất thần nhìn thẳng phía trước. Tình cảnh trong đêm đó vẫn như rành rành ở trước mắt, thừa dịp đang lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Cảnh Lang phiền não gõ tay lái một cái.
"Lục Hồng rốt cuộc chị phải nắm bắt em thế nào đây?"
Cảnh Lang vô lực dựa lên mu bàn tay.
Thật vất vả chịu đựng đến được công ty, lúc Cảnh Lang đi thang máy riêng đến tầng cao nhất, thì "A!" một tiếng, cô thư ký giật mình nhìn cô.
"Có chuyện gì?"
Cảnh Lang lạnh lùng hỏi một câu, ánh mắt như lưỡi dao, cô thư ký đứng nghiêm người, nhất thời không nói nên lời.
"Cái đó..."
Hồi lâu, hai tay cô thư ký nâng tài liệu, ấp úng nói:
"Tổng giám đốc Cảnh, vừa rồi không phải chị còn ở phòng làm việc sao?"
"Ừ?"
Cảnh Lang nghi ngờ nhíu mày.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay thư ký run rẩy chỉ hướng phòng làm việc.
"Cô xuống trước đi."
Cảnh Lang nghiêm mặt nói. Thư ký bỏ chạy mất dạng.
Cảnh Lang ngưng mắt nhìn về phòng làm việc, chậm rãi đi tới. Nắm tay nắm vặn cửa, trong nháy mắt bên trong phòng làm việc sáng ngời, có một bóng người an nhiên ngồi trên ghế da màu sậm, cúi đầu cẩn thận xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng vang, người nọ từ từ ngẩng đầu, trong nháy mắt ánh mắt đối diện, hai đôi mắt màu lam giống nhau chạm nhau. Độ cong trên khóe miệng Cảnh Lang không ngừng mở rộng, cuối cùng cô bước nhanh tới,
"Mẹ!"
"Lang Lang!"
Cảnh Tình đứng dậy, giương hai tay ra, nghênh đón cái ôm của Cảnh Lang.
"Mẹ, trước khi tới sao không nói cho con biết một tiếng."
Cảnh Lang cho Cảnh Tình một cái ôm thật bự, đầu chôn bên cổ Cảnh Tình hồi lâu. Cảnh Tình yêu thương sờ lên mái tóc cô,
"Chớp mắt, Tiểu Lang của mẹ đã lớn nhường này rồi."
"Mẹ~"
Hiếm khi có được, Cảnh Lang vùi trong lòng Cảnh Tình làm nũng.
"Tiểu Lang Lang~"
Hai mẹ con gặp nhau, có vô số nỗi thương nhớ.
"Mẹ đà điểu đâu ạ?"
Sau khi cùng Cảnh Tình ngồi lên sô pha, Cảnh Lang tò mò hỏi một câu,
"Tiểu Lang Lang, đã nói với con bao nhiêu lần, không được xưng hô như vậy với mẹ con, lớn vậy rồi, mà còn gọi như vậy!"
Cảnh Tình bất mãn nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng đâm đâm đầu cô.
"Hắc~ ai bảo lúc riêng tư mẹ kêu mẹ đà điểu là quả hồng mềm, con với Cảnh Ngọc từ nhỏ đã thường xuyên nghe thấy~"
Cảnh Lang trêu ghẹo nói.
"Không lớn không nhỏ!"
Ngón tay Cảnh Tình nhẹ trỏ lên đầu cô, Cảnh Lang cười né tránh.
"Mẹ con tối qua mệt, còn đang ngủ, một mình mẹ tới trước."
Cảnh Tình vân đạm kinh phong nói, trong con ngươi Cảnh Lang đảo qua một tia giảo hoạt,
"Chỉ sợ tối qua là vận động quá độ đi~"
"Thôi ngay! Ngay cả mẹ con cũng dám trêu chọc."
"Ngược lại là con, Tiểu Lang Lang, nghe nhân viên trong công ty nói, mấy ngày này con đích thực sắc mặt có thay đổi."
Ánh mắt Cảnh Tình có nhiều ý vị quanh quẩn trên gương mặt Cảnh Lang.
"Vâng, là chuyện nhỏ thôi."
Cảnh Lang qua loa nói.
"Tiểu Lang Lang, đừng gạt mẹ. Kim ốc tàng kiều*, một con người to đùng đùng như vậy sống ở nhà con, con định giấu