Tiếng chìa khóa mở cửa, phòng khách trống không. Vốn khuôn mặt Cảnh Lang đầy cảm xúc phấn khởi cũng thu vén lại, tịch mịch nhìn phòng ngủ.
Cô ấy vẫn chưa dậy sao?
Nghĩ lại cũng đúng, hết một ngày không nhận được cuộc gọi nào của cô ấy, trong lòng thấp thỏm lo âu xem như về nhà rồi vẫn còn vấn đề không dễ giải quyết.
Điểm tâm sáng trên bàn không hề nhúc nhích, vẫn duy trì dáng vẻ như lúc Cảnh Lang rời cửa. Bỗng trong lòng thấy đau nhói, cô gái ngốc, ở đói cả ngày sao?
Vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, trên giường có một đoàn nhô lên, khiến Cảnh Lang thấy hơi an tâm. Thận trọng mở miệng gọi:
"Lục Hồng."
Không nói chuyện, Cảnh Lang đến gần, đi tới trước giường, thấy toàn bộ thân người Lục Hồng ở trong chăn. Chân mày bất giác nhíu một cái,
"Lục Hồng."
Gọi thêm một tiếng.
Không còn nhiều kiên nhẫn, lòng dạ lo lắng khiến cô vén tấm chăn lên, Lục Hồng đang nhắm mắt, nằm trên giường. Cẩn thận nhìn một chút, khóe mắt của cô ấy lại vương một giọt nước mắt.
Đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng, ngón tay không kềm được lau đi dấu vết nọ.
"Lục Hồng, xin lỗi, chuyện đêm đó chị xin lỗi em."
Nói nhỏ nhẹ, Cảnh Lang nâng người cô dậy, ngồi lên giường, để đầu cô tựa vào đùi mình.
"Lang..."
Mí mắt khẽ động, Lục Hồng từ từ mở mắt phải.
"Ừm. Chị đây."
Cảnh Lang cúi đầu, cằm chậm rãi vuốt ve da thịt cô.
"Chị về rồi."
Lục Hồng muốn chồm người dậy, nhưng cánh tay mềm nhũn, thân người lại tuột xuống lần nữa, Cảnh Lang kịp thời kéo tay cô lại, để cô tựa lên bả vai mình.
Bởi vì vừa tỉnh giấc, giọng Lục Hồng lộ ra một cổ khàn khàn, chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu nặng nề choáng váng.
"Cô ngốc, ngủ cả ngày cũng không biết thức dậy ăn chút gì đó."
Bên tai vang lên thanh âm của Cảnh Lang,
"Em không thấy đói, chỉ muốn ngủ."
Lục Hồng quay đầu sang nơi khác, khóe mắt vừa vặn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen một mảnh, thì ra bản thân đã ngủ một giấc đến tận bây giờ.
"Ngoan, trước thức dậy rửa mặt thay quần áo, chị đi nấu đồ ăn cho em."
Sắc mặt Lục Hồng hơi lộ ra chút tái nhợt, Cảnh Lang nhìn thấy mà đau lòng.
"Không!"
Theo bản năng, Lục Hồng bật thốt lên, vội vàng bắt lại cánh tay.
"Ừ?"
Cảnh Lang không hiểu nhìn cô,
"Ở lại với em!"
Do dự, Lục Hồng nói ra một câu.
"A, chị nấu đồ cho em xong sẽ trở lại, sẽ không đi đâu cả."
Cảnh Lang yêu thương sờ cằm cô, đặt xuống nụ hôn bên gò má.
Lục Hồng quyến luyến không rời thả lỏng tay, bộ dạng muốn nói lại thôi, kéo chăn đắp lại thân người. Trước khi rời đi Cảnh Lang nhìn cô một cái, để lại cho cô nụ cười an tâm.
Cảnh Lang, Cảnh Lang.
Lục Hồng tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại tên Cảnh Lang cái tên cô luôn mong nhớ. Hai tay dùng sức ôm chặt thân thể, một giọt nước mắt lại rơi xuống, theo cằm rơi vào trên giường màu trắng.
"Lang, em xin lỗi."
Lục Hồng khóc thầm.
"Sao vậy?"
Cảnh Lang hốt hoảng chạy vào, thấy người trên giường khóc thành lệ, tiến lên ôm lấy thân thể gầy yếu của cô. Mới vừa rồi trong bếp làm việc, không bao lâu liền nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng khóc thút thít đứt quãng.
"Đừng khóc, em khóc lòng chị đều tan nát cả."
Ngón tay Cảnh Lang gạt đi nước mắt của cô, ngậm vào trong miệng, mút lấy một hồi, mặn mặn, mà tràn đầy vị đắng.
"Lang, em xin lỗi, em không muốn như vậy với chị đâu."
Lục Hồng nhào vào trong lòng Cảnh Lang, khóc lóc nói.
"Chị không trách em."
Cảnh Lang chỉ có thể một lần lại một lần nhẹ giọng vừa nói, vừa vuốt ve sau lưng cho cô, an ủi.
"Em ghét chính mình. Cảnh Lang, chị đừng thích em."
Lục Hồng ngẩng đầu lên, khuôn mặt phủ đầy nước mắt, im lặng biểu lộ tình cảm chân thật nhất sâu trong nội tâm.
"Cô ngốc."
Cảnh Lang thoải mái cười một tiếng, sờ lên tóc cô, nắm bả vai Lục Hồng kéo vào trong ngực. Không vui cùng đau khổ tích tụ nhiều ngày trong lòng vào giờ phút này tan thành mây khói. Cô sớm nên hiểu, cái cô ngốc này chẳng qua là sợ hãi a! Sợ sẽ có một ngày tình cảm của các cô không có kết quả sẽ chấm dứt, hoặc bởi vì chính mình nói không chừng sẽ có một ngày rời đi làm cô ấy tổn thương. Điều này chứng minh Lục Hồng quan tâm đến cô, trong lòng có cô, nên nói tình cảm Lục Hồng dành cho cô có lẽ đã vượt xa bản thân cô tưởng tượng.
"Em như vầy, bảo chị làm sao có thể không yêu thương."
Dằng dặc khôn nguôi, ánh mắt Cảnh Lang thâm tình, đôi môi hợp lại, thổ lộ lời nói cả đời này Lục Hồng cũng không thể nào quên.
Trong nháy mắt, tầm mắt Lục Hồng trở nên rõ ràng, hết thảy rối rắm hỗn loạn xung quanh, tất cả sợ hãi, bất an, không gian màu xám xịt dần dần tan rã.
"Lang!"
Hai tay Lục Hồng choàng qua cổ Cảnh Lang, điên cuồng hôn lên cổ. Cảnh Lang càng dùng sức ôm chặt cô hơn. Bỗng cũng không biết khí lực từ đâu ra, Lục Hồng thoáng cái đẩy ngã Cảnh Lang, hai chân tách ra quỳ hai bên trên thân thể cô, từ trên cao nhìn xuống.
Cảnh Lang nắm lấy tay Lục Hồng, khóe miệng cong lên,
"Bảo bối, chị thật sự không cho rằng bây giờ là thời điểm thích hợp để làm chuyện này, chân của em."
Ánh mắt Cảnh Lang nhìn về tầng tầng băng vải màu trắng bao bọc lấy chân. Ý thức được mình đã xúc động, vẻ thẹn thùng chợt lóe lên trên mặt cô.
"Em..."
Trong nháy mắt khí thế yếu xuống, Lục Hồng xoay người ngồi sang một bên. Nếu Lục Hồng muốn cô, Cảnh Lang sẽ không chút do dự cho cô ấy. Nhưng bây giờ Lục Hồng đang trặc chân, thân thể lại đang yếu, hết một ngày chưa ăn uống gì, cân nhắc đến những thứ này vẫn là gác lại để lần sau, dù sao tương lai còn dài. Cảnh Lang một tay chống giường, xoay đầu qua, ý cười giữa mi mắt không kềm được, đánh giá Lục Hồng.
"Bảo bối, lại không dám nhìn vào chị? Khí thế mới vừa rồi đi đâu rồi ta?"
"Em đói bụng rồi."
Lục Hồng lảng tránh ánh mắt Cảnh Lang, luống cuống nói. Nhẹ nhàng quát chóp mũi cô ấy một cái, khóe mắt Cảnh Lang cười chúm chím xuống giường.
"Bảo bối, có biết không dáng vẻ bây giờ của em rất giống một nhân vật chính trong truyện