Rốt cuộc, lúc cửa mở kêu , tích tụ ở giữa mi tâm trên mặt Cảnh Ngọc mới chợt giãn ra.
"Lam tỷ tỷ~"
Thế nhưng, lúc đầu nhìn thấy Cảnh Ngọc, trên mặt Dịch Lam chẳng qua hơi hiện lên chút biểu cảm, ngay sau đó liền khôi phục khuôn mặt lạnh lùng băng sương.
Xem thường Cảnh Ngọc mặt mũi mừng rỡ, xoay người đi vào trong. Trên mặt Cảnh Ngọc chợt lóe lên thất vọng, theo sau lưng cô, thuận tay đóng cửa lại.
Hai tay Dịch Lam cắm vào túi áo khoác trắng, lục lọi móc ra gói thuốc, rút ra một điếu. Ngậm vào miệng,
"Lam tỷ tỷ~ hút thuốc nhiều không tốt."
Mặt Dịch Lam không biểu cảm nhìn cô, tự mình châm thuốc. Cảnh Ngọc lúng túng cười một tiếng, biết rõ Dịch Lam cũng không định gặp mình, xem như cả hai xảy ra quan hệ như vậy, cô có thể cũng chỉ có tình một đêm, cũng không ngại.
"Có chuyện gì?"
Dịch Lam tháo cái chụp mắt trong suốt đeo trước trán xuống, tiện tay ném lên bàn.
"Cái đó muốn hẹn chị ăn cơm."
Cảnh Ngọc cúi đầu ngón trỏ chọt chọt vào nhau, thấp thỏm nói.
"Không rãnh."
Hai chữ lạnh lùng, lòng Cảnh Ngọc trầm xuống.
"Lam tỷ tỷ, mẹ em trở về, cho nên..."
"Gia đình cùng ăn cơm vui vẻ, Cảnh nhị tiểu thư, hẳn nên mang theo chồng tương lai của em, chứ không phải người em chỉ mới gặp dăm ba lần."
"Không phải vậy!"
Cảnh Ngọc bật thốt lên, ngón tay thon dài của Dịch Lam kẹp điếu thuốc, ánh mắt đánh giá cô.
"Lam tỷ tỷ~ em thật sự thích chị, có thể cho em cơ hội được không?"
Cảnh Ngọc kích động nói.
"Thứ lỗi, mạng của tôi đã định trước không có duyên với tình yêu. Cảnh nhị tiểu thư, em tìm người khác để tiêu khiển đi thôi."
Dịch Lam lạnh giọng vừa nói, vừa định chuyển về lại trên bàn, tiếp tục nghiên cứu của cô.
"Mới không phải là tiêu khiển!"
Hai tay Cảnh Ngọc nắm lại thật chặt.
"Em lớn như vậy, cũng chưa từng động tâm với ai, chị là người đầu tiên!"
Cảnh Ngọc tỉnh táo nghiêm túc nói, Dịch Lam từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ làm một người tỉnh táo đứng xem, tựa như cô không phải là người trong cuộc vậy. Mặc dù một trong những nhân vật chính của chuyện này đúng là cô, nhưng đây chỉ là bất ngờ, dựa theo thế giới quan của cô mà nói, chính là ông trời đã giở một trò đùa dai nhỏ bé với cô. Cô bị người tính kế uống ly rượu kia, cùng Cảnh Ngọc có một đêm da thịt gần gũi. Trinh tiết cái lần tiên của người phụ nữ được coi trọng nhất đã cho Cảnh Ngọc, nếu đổi lại là một cô gái bình thường sẽ không thể tiếp nhận hết thảy đi, nói không chừng sẽ treo ngược Cảnh Ngọc lên đập cho một trận. Nhưng với cô mà nói, lớp mô thịt này thì thế nào? Ở trong mắt cô cũng chỉ bình thường như bao bộ phận khác trên cơ thể, xem như người kia không phải Cảnh Ngọc, đổi lại những tên đàn ông khác thì cũng vậy thôi, có điều tỷ lệ mang thai sẽ bị tăng lên.
"Cảnh nhị tiểu thư, em xem phim thần tượng nhiều quá rồi."
Dịch Lam quay đầu lại cuối thấp người, một con mắt ngắm vào kính hiển vi.
"Lam tỷ tỷ, chị đối với em không có một chút cảm giác nào sao?"
Cảnh Ngọc vô lực thả lỏng nắm đấm, cô hiểu, bất luận bản thân nói gì đi nữa, Dịch Lam chính là vẫn loại đó chỉ cho rằng mình đúng, vẫn là người sẽ không vì người khác giải thích hay biểu hiện mà thay đổi dự tính ban đầu. Bất luận đối với công việc hay tình cảm, cô vẫn giống như cố chấp. À không, là khăng khăng, Dịch Lam là một người chỉ khăng khăng cuồng sống trong thế giới của mình, cô có thể cả ngày ở trong phòng thí nghiệm đối mặt cỗ thi thể thối rữa, chỉ để lấy được kết quả mà cô mong muốn.
"Nếu như em nằm trên đó, trở thành 'tư liệu thí nghiệm thực tế' của tôi, có lẽ tôi sẽ có chút xíu hứng thú."
Dịch Lam bình tĩnh chỉ chỉ về phía bàn mỗ một bên.
Cảnh Ngọc cúi đầu, trầm mặc. Vào lúc Dịch Lam cho rằng Cảnh Ngọc rốt cuộc sẽ rời đi thì,
"Được!"
Cảnh Ngọc cúi đầu, bước nhanh đến trước bàn mỗ, bắt đầu cởi quần áo.
Dịch Lam ngẩng đầu lên, tựa vào một bên bàn, hai tay khoanh lại, đánh giá Cảnh Ngọc.
Khi Cảnh Ngọc chỉ còn lại áo nịt ngực, cô dừng lại, cùng Dịch Lam tầm mắt chạm nhau.
Tuy không nhìn ra được bất kỳ biểu lộ gì trên mặt Dịch Lam, nhưng khóe miệng cô đang cong lên.
"Tiếp tục đi, sao không cởi?"
Đối với phụ nữ trần như mộng, cô cho rằng không khác gì thi thể. Cho nên dù vóc người Cảnh Ngọc có khá hơn nữa, cũng không thể hấp dẫn chút sự chú ý nào của cô.
Cảnh Ngọc cắn môi, cố nén cỗ xúc động muốn rời đi. Đây là đang làm nhục cô, mang huyết thống dòng dõi vương thất Lang tộc, Cảnh Ngọc cũng có ranh giới cuối cùng của mình, cô kiêu ngạo. Cô biết, Dịch Lam sẽ không coi bất kỳ ai ra gì, dù có một con yêu quái xuất hiện sờ sờ trước mặt cô ấy, cô ấy cũng đều có thể không hề nhúc nhích.
Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt Dịch Lam không hề có một xíu nhiệt độ, lời nói thì pha cười, mà lại như có lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào tim cô. Thì ra cô ở trong mắt Dịch Lam giống một hạt bụi trần nhỏ bé như vậy.
Ánh mắt Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn Dịch Lam, động thủ cởi ra nút thắt sau áo nịt ngực. Dịch Lam thấy được trong mắt cô ấy lộ ra vẻ cầu khẩn, cô tự động lựa chọn xem thường.
Cuối cùng món che đậy cuối cùng cũng rơi trên mặt đất, Cảnh Ngọc nằm lên bàn mỗ. Khóe miệng Dịch Lam cong lên một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt dễ dàng nhìn thấy. Cầm lên dao giải phẫu, cô không nhanh không chậm đi tới trước người Cảnh Ngọc.
"Cảnh nhị tiểu thư, hôm nay em tới đây tìm tôi là hy vọng tôi sẽ làm gì với em đây?"
Tay đặt dao mỗ lạnh như băng lên cổ Cảnh Ngọc, sống dao nhẹ nhàng vạch qua, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Cổ họng Cảnh Ngọc khẽ nhúc nhích,
"Muốn hẹn chị về nhà em cùng ăn cơm."
"Thế à?"
Dao giải phẫu trượt thẳng vào cái rãnh sâu giữa hai luồng cao ngất,
"Vâng!"
Cảnh Ngọc không nhịn được kêu thành tiếng. Cảm giác lưỡi dao cùng da thịt dính sát vào nhau khiến cô giật mình, huống hồ mới vừa rồi dường như còn là điểm nhạy cảm của cô.
"Sao vậy?"
Dịch Lam đột nhiên