"Nàng dâu dù xấu xí thì cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng mà ha~"
Cảnh Lang trêu ghẹo nói, bóp cằm cô một cái.
"Cảnh Lang! Đừng có được voi đòi tiên!"
Lục Hồng trợn mắt nhìn cô,
"Chị cũng đâu nói sai, sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành vợ của chị là sự thật không thể chối bỏ."
Cảnh Lang trộm cười, dìu đỡ Lục Hồng vào thang máy.
Lục Hồng yên lặng dựa vào Cảnh Lang, không nói lời nào. Trong lòng Cảnh Lang biết cô đang hồi hộp, bóp tay cô một cái.
"Đừng lo lắng, hai mẹ của chị sớm đã biết chuyện giữa chúng ta."
Mẹ? Hai người? Lục Hồng kỳ quái nhíu mày, phát hiện trách cứ trong giọng điệu Cảnh Lang.
Cảnh Lang cầm chìa khóa, trực tiếp tra khóa vào lỗ. Theo tiếng , Lục Hồng cúi đầu, kéo tay Cảnh Lang. Cảnh Lang hướng cô mỉm cười,
"Mẹ! Con tới rồi đây!"
Nhưng mà bên trong phòng khách lớn như vậy, cũng không có ai. Trong bếp truyền ra từng trận mùi thơm của thức ăn.
"Mẹ đà điểu?"
Cảnh Lang trước hết để Lục Hồng ngồi trên sô pha, xoay người đến bên thang lầu, hướng lầu một nhìn quanh. Trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần.
"Lang?"
Lục Hồng gọi cô,
"Hai người chắc đang bận bịu, chúng ta đợi một chút đi."
Cảnh Lang ngồi vào bên cạnh cô, nắm lấy tay.
"Vừa rồi chị gọi 'mẹ đà điểu' à?"
"Ừm."
Cảnh Lang gật đầu,
"Từ nhỏ chị đã gọi mẹ như vậy, mẹ đà điểu là một người vô cùng đáng yêu."
Á? Vô cùng đáng yêu? Sợ rằng sẽ không ai lại dùng từ này để hình dung cha mẹ đi.
"Đợi một hồi em gặp rồi, nhất định sẽ thích bà."
Nói đến đây, Cảnh Lang lại chuyển người, ánh mắt hướng lầu một nhìn lại.
"Họ có ở nhà?"
Vẻ mặt Lục Hồng trở nên nghi hoặc. Cảnh Lang ra dấu đừng lên tiếng.
"Lang Lang! Đang nói xấu gì với con dâu đấy~"
Một đạo giọng nữ uy nghiêm từ trên thang lầu truyền tới, Cảnh Lang cùng Lục Hồng đồng thời không hẹn cùng đứng dậy, Lục Hồng lấy làm kinh hãi, con ngươi mắt phải chợt phóng đại.
Mái tóc vốn màu vàng óng được nuôi rất dài, dài tới bên hông, tuy dung mạo mười mấy năm vẫn không đổi, nhưng cỗ hương vị phụ nữ thành thục trên thân vô hình chung lại có thể vững vàng bắt được tầm mắt của người khác. Giờ phút này, cô ấy mặt quần jean cùng áo sơ mi màu trắng, đứng trên cửa thang lầu. Còn người phụ nữ tựa vào vai cô, chân hơi gập, hình như ngay cả đứng cũng có chút khó khăn, vẫn đang run rẩy, mái tóc đen tứ tán trước ngực, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, đầu thì tình cảm vùi sâu vào lòng Cảnh Tình, mặc bộ đồ giống với Cảnh Tình - là quần áo tình nhân.
"Mẹ, mẹ lại ăn hiếp mẹ đà điểu nữa rồi phải không~"
Cảnh Lang trong mắt hí ngược, chọc cho Cảnh Tình liếc cô một cái.
"Lang Lang..."
Âm thanh nhỏ bé trong lòng Cảnh Tình truyền ra, có thể tưởng tượng giờ phút này chủ nhân của giọng nói sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống. Bị đứa nhỏ nhà mình bêu xấu trước mặt, tuy cũng không phải một hai lần. Dù bất luận thế nào Tư Minh Vi cũng không thể thích ứng, vẫn da mặt mỏng như thường lệ.
"Mẹ đà điểu~ cho Lang Lang nhìn mẹ một chút~"
Sói nào đó không sợ chết bổ sung thêm một câu, Cảnh Tình ôm sát Tư Minh Vi,
"Tiểu Lang Lang, nếu nhàn rỗi nhàm chán, thì phòng khách lầu một có thể cho con và con dâu mượn dùng~"
"Chơi bời vô độ thế nhưng sẽ yếu trước tuổi a."
Cảnh Lang liếc nhìn Cảnh Tình, quay đầu về phía Lục Hồng.
"Bảo bối, em làm gì ngây ra thế?"
Thấy bộ dạng ngơ ngác của Lục Hồng, như đang suy nghĩ gì đó, Cảnh Lang huơ huơ tay trước mặt cô.
"Lang, chị với hai bác...?"
"Hai bác là mẹ của chị ư? Dáng dấp thật giống quá."
Lục Hồng khiếp sợ cũng có nguyên nhân, tướng mạo Cảnh Tình với Cảnh Lang như hai chị em được đúc ra từ một khuôn vậy, nhưng người phụ nữ trên lầu kia xinh đẹp hơn, Lục Hồng nghĩ như vậy. Thứ đến đối với việc Cảnh Lang có hai người mẹ, càng làm cô có cảm giác rắc rối sâu sắc
"Bảo bối, chị giới thiệu cho em, cả hai là mẹ của chị."
"Người lạnh lùng nhìn lãnh khốc kia là bác gái của chị, bên cạnh chính là mẹ đà điểu~"
Cảnh Lang choàng tay lên vai Lục Hồng, ngẩng đầu giới thiệu hai người mẹ của cô.
"Tiểu mỹ nhân, sợ choáng váng sao?"
Cảnh Tình nửa ôm Tư Minh Vi xuống lầu, tới trước mặt Lục Hồng.
"Chào cháu, bác là Tư Minh Vi, mẹ ruột của Lang Lang."
Tư Minh Vi rốt cuộc không ở trạng thái đà điểu nữa, lộ đầu ra, chỉ là một bộ bất an hai tay xoa xoa, gầy nhom yếu ớt, dù ai thấy cũng có ý niệm muốn đi lên ức hiếp một phen.
"Cháu chào hai bác..."
Lục Hồng nhất thời không biết nên xưng hô thế nào với các cô,
"Đừng khẩn trương, bác sẽ không lập tức bắt cháu gả cho Lang Lang nhà bác."
Cảnh Tình hướng cô chớp chớp mắt, Lục Hồng nhất thời thụ sủng nhược kinh. Đối với hai người mẹ của Cảnh Lang cảm giác giống như nhân vật trong sách bước ra vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết. Huống hồ vị bác gái còn nói ra lời dọa người, như sớm đã biết chuyện giữa cô và Cảnh Lang, không những không ngăn cản, còn tích cực ủng hộ rất nhiều.
"Tiểu mỹ nhân, không cần hoài nghi, Lang Lang đích thực được sinh ra từ trong bụng của tiểu đà điểu, đương nhiên bác cũng là người mẹ còn lại của Lang Lang."
Cảnh Tình giải thích.
Lục Hồng gật đầu, bác ấy cùng Cảnh Lang đơn giản giống như hai chị em được đúc ra từ một khuôn,
"Cháu mạo muội được hỏi một câu, là thụ tinh nhân tạo sao?"
Tuy bàn về vấn đề như vậy có hơi đường đột, nhưng Lục Hồng vẫn là không nhịn được hỏi ra.
"Hắc~ cháu muốn nghĩ vậy cũng được, sau này có lẽ cháu sẽ được biết."
Ánh mắt Cảnh Tình quét qua cả hai một cái,
"Mẹ!"
Cảnh Lang lên tiếng nói.
"Được rồi được rồi, đề tài này dừng lại ở đây. Vẫn là ăn cơm trước đi."
Vừa nói, vừa dắt tay Tư Minh Vi hướng bàn cơm đi tới.
"Cảnh Ngọc đâu ạ?"
Cảnh Lang nhìn đồng hồ, đã sắp 6h tối, vốn tưởng Cảnh Ngọc sẽ tới sớm hơn mình, bây giờ nhìn lại chắc nha đầu kia sẽ không lại tới cái quầy rượu nào đó