Trong tâm mỗi người đều có một mặt tăm tối không muốn cho ai biết, mà cơn ác mộng của Dương Mỹ Linh chính là Lục Hồng. Cô vĩnh viễn không thể quên được đêm mà cô bỏ trốn, một cô gái đã thề thốt hứa hẹn với một bé gái. Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn thường mơ thấy bé gái ấy. Chỉ trích cô tại sao không tuân thủ lời hứa, không đến tìm mình.
"Hồng Hồng chị xin lỗi, tha thứ cho chị."
"Chị đã thất hứa..."
một tiếng, chai rượu trong tay văng ra ngoài, rơi trên mặt đất vỡ vụn. Thân thể Dương Mỹ Linh vùi vào sô pha, nước mắt hòa lẫn nước miếng thấm ướt cả khuôn mặt, chật vật không chịu nổi.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô tập trung về phía xa,
"Hồng Hồng!"
Cô đưa tay ra, lảo đảo nghiêng ngã bò dậy lại ngã xuống, hướng phía trước bò tới.
Hai mắt ngấn lệ nhòe đi, loáng thoáng hiện lên cô bé mang cái chụp mắt màu đen, khuôn mặt băng sương, mặc chiếc váy đỏ.
Tâm ma càng sâu, thì càng dễ biến đổi, cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Dương Mỹ Linh quỳ gối dưới đất, khóc hô lên:
"Hồng Hồng! Có phải em không? Tha thứ cho chị, van xin em tha thứ cho chị!"
"Đừng cùng với Cảnh Lang!"
Dương Mỹ Linh chợt ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt trở nên kinh khủng dữ tợn, nhìn xuống mặt đất, bỗng dưng đập trán xuống nền, tiếp theo liên tiếp không ngừng tiếng , cô giống như nổi điên vậy dập đầu mình xuống đất.
"Hồng Hồng! Em là của chị, là của chị! Chị sẽ không để cho em rời khỏi chị nửa bước!"
"Hahahahaha!"
Tiếng cười thê lương vang vọng khắp phòng, âm thanh liêu trai ảm đạm không màu sắc.
---
Bởi vì bữa cơm này, Cảnh Lang cùng Lục Hồng xem như hoàn toàn tốt hơn, quan hệ cũng biến thành càng thân mật hơn trước. Ngày hôm sau, Lục Hồng theo Cảnh Lang tới công ty, ở bên cạnh cùng cô xử lý chuyện công vụ của công ty.
"Bảo bối, lúc em còn ở Dạ Mị bọn họ có cho em học hành không?"
Lúc này, Cảnh Lang ném bút trên tay, ngước mắt nhìn cô.
"Có, nhưng em không được tiếp nhận giáo dục chính quy."
Nói đến đây, ánh mắt Lục Hồng trong nháy mắt ảm đạm.
"Bảo bối, xin lỗi. Có lẽ chị không nên nói về chuyện này. Chỉ là chị bỗng nghĩ đến một đề nghị tốt."
Đôi mắt Cảnh Lang tràn đầy ý cười, thân thể sớm đã vòng qua bàn làm việc, ngồi vào bên cạnh Lục Hồng.
"Chị muốn cho em đi học, sau đó tới công ty chị giúp đỡ. Như vậy những người khác sẽ không thể lời ra tiếng vào, còn em sẽ danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân của tổng giám đốc rồi~"
Ngón tay thon dài của Cảnh Lang quát cằm Lục Hồng, ánh mắt dừng trên đôi môi, lại có xúc động muốn thơm lên.
"Đứng đắn một chút!"
Lục Hồng đẩy tay cô ra, giận trách cứ.
"Vợ~ chị vẫn luôn rất nghiêm túc nha."
Cảnh Lang lại một chút cũng không qua loa nhìn về Lục Hồng, Lục Hồng phì cười,
"Lang, công phu diễn trò của chị thiệt kém cỏi a~"
Lục Hồng trêu ghẹo nói.
"Bảo bối~ hay là bây giờ chị có tiếng thì phải có miếng 'lên' luôn nha~"
Con ngươi Cảnh Lang thả ra tinh quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm như nhìn con mồi lần nữa xuất hiện, Lục Hồng cả kinh, không nhịn được chỉ muốn trốn ra. Nhưng làm sao là đối thủ của sói xám được, bị cô trực diện tóm lại.
"Không cho phép trốn~"
Nhuyễn hương một bên tràn đầy cõi lòng, Cảnh Lang hưởng thụ dùng chóp mũi ma sát nhẹ lên da thịt cô.
"Nơi này là công ty đó, lỡ có người vào..."
Bỗng môi Cảnh Lang chợt dán vào, hết sức đòi lấy hương thơm trong miệng cô.
"Ai dám chưa qua sự cho phép của chị đã vào chứ~"
Hôn xong, thì thào quấn quít lấy tóc mai nơi tai.
Không ngờ, cửa phòng làm việc lúc này lại bị người mở ra. Cảnh Lang đang làm ổ trên chiếc cổ của mỹ nhân trong ngực, một màn đâm vào người, trong tâm sinh đau.
"Cảnh tổng, thật hăng hái."
Dương Mỹ Linh cố ý phóng to âm thanh, trong giọng nói tràn đầy chua chát, châm chọc. Cảnh Lang cùng Lục Hồng đồng thời ngẩn ra, sắc mặt Cảnh Lang lạnh xuống, đối với hành vi của Dương Mỹ Linh hết sức không vui. Còn Lục Hồng chính là đối với sự xuất hiện của Dương Mỹ Linh cảm thấy bất ngờ, theo bản năng chỉ muốn quay đầu đi nơi khác, không muốn để cho cô nhìn thấy mình như vậy. Nhưng mà hành động vô tâm, lại khuấy động đến thần kinh của Cảnh Lang.
Cảnh Lang níu tay cô lại, kéo vào trong ngực. Ôm Lục Hồng, quay đầu cười nói:
"Dương tổng, tùy tiện tiến vào như vậy không tránh khỏi quá thất lễ đi."
Lục Hồng liều mạng ló ra khỏi ngực Cảnh Lang, Cảnh Lang trên tay dùng sức, cố định đầu vai của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên. Lục Hồng làm sao không hiểu được ý Cảnh Lang, giờ phút này, Cảnh Lang trước mặt cô hoàn toàn tản ra khí tràng so với vừa rồi như hai người khác nhau, cả người tràn đầy địch ý.
"Tôi thế nhưng đã gõ cửa."
Cố ý xem thường tầm mắt lạnh như băng của Cảnh Lang, ngược lại đưa mắt dời đến trên người Lục Hồng, lộ ra ý thăm hỏi.
Lục Hồng mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cô, tay thuận thế nắm chặt lấy quần áo Cảnh Lang, chủ động hướng trong ngực cô nhích lại gần. Trong lòng Cảnh Lang vui mừng,
"Nếu có chuyện, chúng ta qua phòng bên nói."
Cảnh Lang đáp, hạ lệnh trục khách. Cô cũng không thích cô gái nhà mình bị người khác dòm ngó mơ ước như vậy.
"Không, Cảnh tổng, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm. Tôi đến tìm cô Lục đây."
Dương Mỹ Linh nói chuyện như đúng rồi, bước lên trước tiến lại gần Lục Hồng.
"Lục Hồng là bạn gái của tôi, cô là người ngoài thưa Dương tổng, lại công khai hẹn gặp cô ấy như vậy, về tình về lý đều rất quá đáng đi."
Cảnh Lang ẩn ẩn tức giận đôi mắt trừng người đang tiến tới. Đối với việc Cảnh Lang thoải mái thừa nhận quan hệ của cô và Lục Hồng, điểm này ngược lại khiến Dương Mỹ Linh thưởng thức. Nhưng chỉ so ở mức giới hạn này, cô vẫn không có chút ý lui bước nào, từng bước hướng Lục Hồng ép gần lại khoảng cách.
"Hồng Hồng."
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lục Hồng nhất thời ngốc lăng, âm thanh trong trí nhớ vang lên bên tai. Nhất thời nhiễu loạn tâm tư của cô,
"Cô nhận nhầm người rồi."
Lục Hồng từ vòng tay của Cảnh Lang đứng lên, cúi đầu