Lúc cánh cửa phía sau đóng lại, Lục Hồng hít sâu một hơi như trút được gánh nặng, trong lòng được nhẹ nhõm phần nào. Vốn 'Dạ Mị' như ràng buộc buộc chặt lấy Lục Hồng, cũng như Nhược Mỹ, nay đã hóa thành bọt biển tan biến theo mây gió. Cái gọi là trói buộc không chỉ có đau khổ, ngược lại cả niềm vui đã từng có cũng cùng lắng đọng lại trong ký ức và biến thành chất độc, không ngừng ăn mòn nội tâm.
Với cô Nhược Mỹ là người bạn thân cả đời không thể nào quên, cũng là người chiếm cứ địa vị không nhẹ trong đời cô. Cô ấy đốt tốt với cô, cô khắc ghi trong tâm. Còn Cảnh Lang đối với cô, chính là một loại tình cảm khác biệt. Trước giờ, cô đối với tình yêu đều khịt mũi xem thường, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ. Nhưng mà, hết thảy những thứ này từ sau khi Cảnh Lang xuất hiện đều bị phá vỡ. Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ yêu một người, hơn nữa còn là một phụ nữ.
Vậy mà trong lúc cô sắp chạm đến quả trái cây có tên là tình yêu, thì không thấy bóng người đâu nữa, hơn nữa còn là chính tay cô đánh mất.
Ánh mắt đã đạt được đến, nhưng bóng người nào có còn.
Cảnh Lang một mình thất hồn lạc phách đi trên đường, cảnh sắc bên đường thoảng qua bên người, hoàn toàn vô cảm. Dần dần, ngay cả bầu trời nổi lên cơn mưa nhỏ cô cũng không mảy may phát giác. Cơn mưa tí tách rơi xuống đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên, một giọt nước trong suốt vừa vặn rơi vào trong mắt cô.
"A!"
Cảnh Lang nháy mắt một cái, đưa tay dụi dụi, muốn lau đi dị vật trong mắt.
Trên tay dùng sức liều mạng vuốt mắt, Cảnh Lang đứng tại chỗ, trong phút chốc, cơn mưa ào ạt trút xuống, càng mưa càng lớn. Đúng vào lúc này, cây dù màu đen chắn trên đỉnh đầu cô, phát hiện thấy tiếng bước chân, Cảnh Lang lập tức quay đầu, ở đó xuất hiện một người nằm ngoài dự liệu.
Lục Hồng hốt hoảng rời khỏi cửa, thư ký của Cảnh Lang cho biết cô vừa thấy sắc mặt tổng giám đốc rất không tốt vội vã rời khỏi tòa cao ốc.
Lục Hồng lo lắng bất an ánh mắt quét trái quét phải, mà vẫn không phát hiện thấy bóng người Cảnh Lang. Vừa nghĩ đến gọi điện cho Cảnh Lang, thì máy đã báo tắt. Cảnh Lang sẽ đi đâu được chứ? Đang lúc cô quyết định muốn hướng bên kia đuổi theo,
"Hồng phu nhân, vẫn khỏe chứ hả."
Một chiếc xe thể thao màu bạc dường như đã đậu từ sớm rất lâu bên ven đường, La Hữu Thiên quay kính xe xuống, hướng cô vẫy vẫy tay.
Sắc mặt Lục Hồng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, sao 'hắn' lại xuất hiện ở đây?
Không hiểu sao, hai tay Lục Hồng nắm lại rất chặt, vô cùng không tình nguyện tiến tới.
"Lên xe đi."
La Hữu Thiên đưa tay ra liền muốn chạm vào Lục Hồng, bị Lục Hồng né tránh.
"Muốn nói gì thì nói ngay tại đây đi."
Lục Hồng nghiêng người sang, mặt lạnh nói.
"Ồ? Mấy ngày không gặp, tính khí càng được hơn nha."
La Hữu Thiên nhiều hơn hứng thú đánh giá cô.
"Tôi muốn cùng anh nói rõ ràng, ước định hôm đó giữa tôi và anh đến đây chấm dứt."
Lục Hồng nhắm hai mắt, quyết tuyệt nói.
"Haha, Cảnh Lang thật bản lĩnh, hiện tại mới qua không bao lâu, đã liền hoàn toàn chinh phục được cô."
"Có lúc tôi thật tình không thể hiểu được, bất luận là cô hay em gái tôi, tại sao có đàn ông tốt không yêu, ngược lại duy trì ý niệm với một người đàn bà."
Thanh âm La Hữu Thiên chợt trở nên quái gở, khinh thường hừ một tiếng.
"Nếu nói về sắc đẹp, cô ta đích thật là một vưu vật. Thật muốn xem thử ở trên giường cô ta sẽ có bộ dạng như thế nào."
La Hữu Thiên mặt âm trầm, nói ra lời cực kỳ thô bỉ. Bỗng Lục Hồng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
"Câm đi! Anh không xứng!"
Lục Hồng không khống chế được tức giận xông ra không ngừng, chỉ cần vừa nghĩ tới Cảnh Lang sẽ bị người đàn ông trước mắt này có ý dâm dục, cô liền hận không thể ngay lập tức làm cho gã này biến mất.
Sâu trong nội tâm có một tiếng nói không ngừng vang lên:
Thì ra mình đã quan tâm chị ấy đến mức này sao?
"Bớt giận nào~ thật ra tôi có hứng thú với cô nhiều hơn là Cảnh Lang, bằng không, hôm đó tôi đã không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. Hóa ra là vậy, cô đã yêu cô ta à? Hay là đã chiếm hữu được chiếc giường của cô ta, trở thành người đàn bà của cô ta."
La Hữu Thiên một tay chống cằm, bày ra một bộ bừng tỉnh sáng tỏ.
"Mới vừa rồi tôi đã nói, ước định giữa chúng ta đến đây chấm dứt."
Biểu tình Lục Hồng ngẩn ra, giống như bị người ta chạm trúng cái xương mềm, cả người khẩn trương lên.
"Hồng phu nhân, giờ cô mới nói những lời này không cảm thấy quá muộn màng rồi sao? Con mồi mà La Hưu Thiên tôi nhìn trúng, làm gì có chuyện muốn trốn là được!"
"Cô nói xem, nếu tôi nói chân tướng cho Cảnh Lang biết, cô ta sẽ nghĩ về cô như thế nào nhỉ?"
La Hữu Thiên nhíu mày, ánh mắt ngậm ý cười nhìn cô.
"Anh!"
Lục Hồng nâng tay lên, định tát hắn một cái, lại bị La Hữu Thiên miễng cưỡng đè lại,
"Đừng xúc động như vậy! Này một chút cũng không giống con người vốn dĩ của cô."
Lục Hồng dùng sức hất tay hắn ra,
"Tôi sẽ không giúp đỡ anh! Sẽ không giúp anh làm bất kỳ chuyện gì tổn thương đến Cảnh Lang!"
Lục Hồng nói xong, định xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
La Hữu Thiên mở cửa xe, đuổi theo.
"Chuyện gì nữa đây? Anh muốn nói cho chị ấy biết chân tướng, thì cứ đi mà nói!"
Lục Hồng bực tức nói.
"Chẳng lẽ cô không muốn biết cô ta rốt cuộc là 'cái gì' sao?"
"Hả?"
Lục Hồng quay đầu lại,
"Nên nói, là thứ gì mới đúng. Cô đối với thân phận và lai lịch của Cảnh Lang cho đến giờ liền không có một chút hoài nghi nào sao?"
La Hữu Thiên cổ quái nói, Lục Hồng không khỏi nhíu mày một cái.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Lục Hồng nghi ngờ nghiêng đầu đi một chút.
"Đưa cái này cho cô ta uống, cô liền sẽ hiểu ngay."
La Hữu Thiên giơ lên một viên thuốc màu nhỏ màu đỏ.
"Đây là?"
Lục Hồng thò đầu nhìn.
"Chỉ cần uống cái này, sẽ liền có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện. Tôi tin tưởng trên người cô ta có vài điểm mà cô không thể nào giải thích được."
Trong con ngươi La Hữu Thiên thoáng qua một tia