Do dây thần kinh nằm ở cuối đuôi phát ra tín hiệu khoái cảm,
"Ô~~~~~~"
Cho nên Cảnh Lang nằm trên giường cảm thấy rất dễ chịu bốn cẳng chổng lên trời, thỏa mãn muốn híp mắt lại.
Cái đuôi trong tay Lục Hồng nhẹ run lên, trượt khỏi miệng. Cô vội vàng đưa tay chụp cái đuôi run rẩy lại,
"Thật nóng!"
Lớp lông tơ màu trắng trên cái đuôi nóng dọa người, bàn tay Lục Hồng cầm lên thậm chí có thể hơi cảm nhận được nhịp đập bên trong.
"Ngao~~~~~ ô~~~~~"
Trong miệng Cảnh Lang không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, với Cảnh Lang mà nói, cái đuôi gần như chính là tử huyệt cũng là điểm nhạy cảm của cô.
Liếc thấy Cảnh Lang nằm trên giường lật người phơi bụng trắng, ánh mắt Lục Hồng từ đầu đến cuối đều không dời đi được, trong lòng nóng lên, Lục Hồng cảm thấy Cảnh Lang như vậy quả thực rất đáng yêu, không ức chế được xúc động lao tới, muốn để Cảnh Lang cảm thấy được thoải mái.
Đầu lưỡi linh hoạt tiếp tục khẽ liếm ngọn đuôi, chỉ chốc lát sau, lớp lông trắng thấm nhuộm nước miếng kết thành một đoàn, tiểu tinh linh trong tay Lục Hồng như đang nghịch ngợm, động đậy lấy.
"Hồng Hồng dừng lại."
Cảnh Lang mở mắt, giọng nói run run muốn kêu Lục Hồng ngừng động tác lại.
"Sao vậy? Không thoải mái sao?"
Lục Hồng ngừng lại, vẫn nắm lấy cái đuôi của cô, vẻ mặt mờ mịt nói.
"Thoải mái. Nhưng mà không cần đâu."
Cảnh Lang nhắm hai mắt, như đang cật lực khắc chế điều gì đó. Nhích người lùi ra sau, muốn rụt cái đuôi của mình lại.
Lục Hồng động tâm, trên tay dùng lực một chút, vững vàng kéo lấy cái đuôi của cô.
"A ô!! Vợ, không cần nữa đâu. Hay là mình đi ngủ đi."
Cảnh Lang khóc không ra nước mắt, trời mới biết bây giờ cô có bao nhiêu muốn một ngụm nuốt Lục Hồng vào bụng! Trong người nóng ran rạo rực không nói, rõ ràng vừa rồi cảm giác ấm áp trên đuôi, trơn nhẵn, liền khiến hạ thể của cô ướt át. Bây giờ cô đang là chó sói mà!!!
Lục Hồng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, Cảnh Lang ủy khuất gật đầu. Ngoài dự liệu Lục Hồng bỗng động thủ tháo cái chụp mắt xuống, tóc đen buông xuống che lên con mắt trái không trọn vẹn, nhưng lại tản mát ra ma lực cám dỗ.
"Lang, chị cũng sẽ xấu hổ sao?"
Tay trái cầm ngọn đuôi, đầu lưỡi cuộn lên, vòng quanh chiếc đuôi bắt đầu liếm.
"Ô ! ! ! !"
Thân người Cảnh Lang hoàn toàn mềm nhũn, tứ chi mở ra, bất lực nằm ngửa trên giường.
"Vợ, đừng! ! ! Chỗ đuôi rất nhạy cảm..."
Chỉ thấy mơ hồ giữa lớp lông màu trắng nổi lên một trận màu đỏ khác thường. Vốn hai lỗ tai nhọn cũng rũ xuống hai bên, con ngươi xanh đậm dần dần trở nên đục ngầu, Cảnh Lang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thân thể ngã ngửa lơ lửng giữa không trung, mà Lục Hồng lại vững vàng nắm lấy chiếc đuôi, tùy thời đều có thể tiện cho cô muốn nó.
Lục Hồng ngừng liếm, ngẩng đầu lên, thâm ý trong đôi mắt đậm đặc. Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ánh mắt thú vị mà sâu xa. Hai tay nắm lấy đuôi Cảnh Lang, môi nhẹ nhàng chạm vào, thỉnh thoảng hôn lên chóp đỉnh.
"Ô! ! ! !"
Móng vuốt phải của Cảnh Lang che lên mắt, khó chịu không dám nhìn thẳng dáng vẻ bây giờ của mình.
"Haha, Lang, bộ dạng của chị bây giờ thật đáng yêu~"
Lục Hồng thở ra hơi nóng, ngón tay đặt lên lớp lông mềm mại từ từ xoay tròn.
"Híc bảo bối, em ức hiếp chị!"
Cảnh Lang ô một tiếng, lộ ra hai mắt ai oán nhìn chằm chằm Lục Hồng.
"Em.ức.hiếp.gì.chị.a?"
Nắm lấy cái đuôi Cảnh Lang bỗng buộc chặt hơn, chiếc lưỡi màu hồng nhanh chóng liếm lên một cái, Lục Hồng mị mắt như tơ nhìn Cảnh Lang.
"A ô!"
Thân người Cảnh Lang nảy lên, liều mạng muốn rụt cái đuôi của mình về.
"Vợ, em giống như biến thành người khác vậy!"
Lục Hồng của giờ phút này, Cảnh Lang chưa từng nhìn thấy. Dự cảm không lành xông lên não, Cảnh Lang cảm thấy đêm nay người bị ăn sạch sẽ sẽ là cô!
"Có sao?"
Ánh nhìn thú vị lộ ra nguy hiểm, Lục Hồng nghiêng người về trước, từng bước ép sát Cảnh Lang.
"Ô ô!! Vợ, chị sợ!!"
Hai cái móng vuốt của Cảnh Lang cùng lúc che mắt lại.
Lục Hồng hé miệng mỉm cười, phong tình vạn chủng cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy phần đuôi của cô. Đầu lưỡi liếm qua liếm lại, mắt phải thì một mực quan sát biểu cảm của Cảnh Lang.
"Ô~~~~~~~~~~~~!"
Thân người Cảnh Lang trực thẳng kéo căng, ngửa đầu về sau, tứ chi run rẩy. Tốc độ mút mát của Lục Hồng mỗi lúc một nhanh, ánh mắt một mực nhìn chăm chú Cảnh Lang.
"Đừng đừng mà!"
Cảnh Lang lên tiếng kêu to,
"Hồng Hồng..."
Theo vị trí nóng hổi trên thân thể phun trào,
"A ô! ! ! !"
Là một tiếng gào thét, toàn thân Cảnh Lang co giật, vô lực xụi lơ trên giường.
Lục Hồng ngẩng đầu, kéo ra một sợi chỉ bạc, dính trên khóe miệng cô.
"Haha, Lang, chị ra rồi~"
"Ô ô!"
Cảnh Lang bộ dạng tiểu tức phụ liều mạng phe phẩy đầu.
"Mới không có..."
Lục Hồng một tay dò vào chỗ phần gốc của cái đuôi, dễ như trở bàn tay tìm được tiểu động đã lũ lụt lan tràn. Chân sau của Cảnh Lang buộc chặt, kẹp lấy tay cô.
"Ô ô ô, Hồng Hồng, này là học từ ai vậy!"
Cảnh Lang khóc lóc kể lể.
"Em từ nhỏ lớn lên trong Dạ Mị, chị nói thử xem?"
Lục Hồng lấy mu bàn tay lau mép một cái, cả gương mặt nhuốm đầy tình dục.
"Ô!!"
Cảnh Lang kêu một tiếng.
"Mấy thứ này đều là chương trình học cơ bản mỗi ngày của bọn em."
"Cái gì?!"
Cảnh Lang kích động nói.
"Xem như em chưa từng thực hành qua, nhưng từ nhỏ đều chính là thường xuyên nghe thấy. Mấy chị em khác đều sẽ lấy loại chuyện này ra làm thú vui tán gẫu."
Cảnh Lang hiểu lời Lục Hồng, dù sao lần đầu tiên của cô ấy là cho mình. Ngược lại đến nay cô vẫn hoàn toàn là thân trong trắng, nhưng nếu liền lấy hình hài này cho Lục Hồng, cũng quá mất mặt đi.
"Vừa rồi thoải mái không?"
Lục Hồng nhìn gương mặt Cảnh Lang từng trận biểu cảm như con tắc kè bông, đương nhiên đoán được cô đang nghĩ gì.
"Phì" bật cười một tiếng.
"Thoải mái..."
Cảnh Lang hiếm thấy lộ ra bộ dạng