Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 28


trước sau

Chương 28: Cần tớ giúp không?
Edit: Hinh

Vì để biểu đạt sự tức giận khi bị ba mẹ vứt bỏ, Hứa Thanh Hoan không về nhà ở, tiếp tục ở lại nhà chú nhỏ.

Buổi sáng đầu tiên sau ngày nghỉ Quốc khánh, Hứa Thanh Hoan ngồi xe chú nhỏ đi học.

Con đường Hứa Nhàn Nguyệt đến trường đúng lúc có đi qua Trường số 3 của Hứa Thanh Hoan.

Hứa Thanh Hoan không còn sức lực, cô bò lên hàng ghế sau, đầu ụp xuống ghế, mông lại chu lên, ngủ bù.

Hứa Nhàn Nguyệt lên xe nhìn thấy, cười nói: ”Vóc dáng nhỏ đúng là tốt, ghế sau ngắn thế mà cháu cũng có thể nằm sấp được.”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Không muốn để ý đến y.

Hứa Nhàn Nguyệt cố ý không muốn cho Hứa Thanh Hoan ngủ bù, dọc đường đều tìm đề tài nói chuyện với cô.

”Hứa Thanh Hoan, đêm qua cháu làm gì vậy, sao lại thành như này?”

Hứa Thanh Hoan nằm sấp nói: ”Làm đề ạ, làm đến hơn 2 giờ.”

”Ngoan Ngoãn cố gắng như vậy à.”

Hứa Thanh Hoan không muốn nói chuyện, dùng mũi hừ một hơi dài.

Dường như mỗi ngày Hứa Nhàn Nguyệt đều muốn đối nghịch với Hứa Thanh Hoan, y tự nói, ”Ngoan Ngoãn, cháu và Phó Nhất Ngôn thế nào rồi?”

”…”

Còn có thể thế nào nữa.

Hôm đó chạm mặt nhau ở quán Nhật, kết quả vì cuộc gọi đến của ba mẹ cô mà kết thúc.

Cô chạy sang một bên gọi điện thoại, nói chuyện qua lại hơn mười phút, vẫn chưa nói xong đã bị chú nhỏ kéo đi, còn chưa kịp nói câu tạm biệt với Phó Nhất Ngôn.

Hứa Thanh Hoan không có cảm xúc gì nói: ”Thì cứ như vậy đó.”

Hứa Nhàn Nguyệt thấy khi cô nhắc đến Phó Nhất Ngôn thì không phải bộ dạng vui vẻ gì, y cũng rất vui vẻ, ”Vậy là tốt rồi.”

Hứa Nhàn Nguyệt thấy dưới cặp sách của Hứa Thanh Hoan còn có cái túi to, ”Ngoan Ngoãn, trong cái túi đấy là gì thế?”

”… Hôm đó Phó Nhất Ngôn cho cháu mượn, cháu giặt xong nên đem trả lại cho cậu ta, là khăn choàng của mẹ cậu ta.”

Hứa Nhàn Nguyệt ngưng cong môi, ”Chú trả giùm cháu, về sau cháu cách xa cậu ta một chút.”

Hứa Thanh Hoan nâng đầu lên, ”Chú nhỏ, chú không thích cậu ta ạ?”

”Dĩ nhiên chú không thích cậu ta rồi, cậu ta gạt Ngoan Ngoãn nhà chúng ta mà.”

Hứa Nhàn Nguyệt lòng đầy căm phẫn nói: ”Tội gạt người là không thể tha thứ, người gạt càng không thể tha thứ, sau này cách xa cậu ta một chút nha Ngoan Ngoãn.”

Hứa Thanh Hoan nghe lời nằm xuống, đầu duỗi về phía trước, ”Nhưng mà chú nhỏ ơi, cậu ta là bạn cùng bàn mới của cháu, chú có thể giúp cháu nói với chủ nhiệm đổi chỗ không?”

”… Hình như không có khả năng lắm.”

Hứa Thanh Hoan nhụt chí rụt đầu về, ”Vậy cháu cũng không có biện pháp cách xa cậu ta.”

Hứa Nhàn Nguyệt hít sâu một hơi, im lặng mở chốt xe, gọi cô, ”Đối tượng hôn ước của cháu tên gì?”

Nhắc đến chuyện này Hứa Thanh Hoan lại bực, ”Tên Kiều Kiều!”

”Xì.” Hứa Nhàn Nguyệt hít sâu một hơi, ”Con trai mà lại đặt tên đó? Kiều Kiều? Có khi là nương pháo không chừng.”

Hứa Thanh Hoan đột nhiên tìm được đồng đội cùng chiến tuyến, ”Chú nhỏ, chú cũng thấy rất nương pháo ạ?”

Hứa Nhàn Nguyệt dùng sức nói: ”Vô cùng nương pháo luôn!”

Y mở cửa sổ hút thuốc, chỉ cho Hứa Thanh Hoan, ”Hứa Thanh Hoan, cháu đừng có nghe lời ba mẹ, đã là thời đại nào rồi mà còn hôn ước, hơn nữa tên của đối tượng hôn ước là Kiều Kiều thì lại càng không được. Lần sau nếu mẹ cháu muốn dẫn cháu đi gặp Kiều Kiều thì nói cho chú biết, chú giúp cháu từ chối, nhớ chưa?”

Hứa Thanh Hoan cảm động đến nỗi quên cả mệt mỏi, ”Người thân, chú nhỏ đúng là chú ruột của cháu!”

”Chú nhỏ luôn đối xử tốt với cháu nhất mà.” Hứa Nhàn Nguyệt nhả một hơi khói, cong môi cười, ”Còn có tên Phó Nhất Ngôn kia nữa, nếu cậu ta lại bắt nạt cháu thì phải nói với chú, chú nhỏ chỉnh cậu ta cho.”

Hứa Thanh Hoan dùng sức gật đầu, ”Vậy chú nhỏ có thể đừng nói cháu lùn nữa được không?”

”Không thể.”

Hứa Thanh Hoan phẫn nộ nguyền rủa, ”Đáng đời chú không tìm thấy người yêu, chú tìm người lùn mà yêu đi!”

”…”

Bàn cùng bàn mới của Hứa Thanh Hoan vô cùng im lặng, không hề bắt nạt cô.

Anh nằm lên bàn ngủ, ngủ suốt đến trưa, trong lúc đó cũng chưa từng đổi tư thế.

Buổi chiều trước khi vào học, khi Hứa Thanh Hoan đang học Sinh học thì khóe mắt liếc thấy Phó Nhất Ngôn tỉnh rồi, anh lười biếng duỗi người, hơi lắc lắc cổ tay, sau đó chống má nhìn cô.

Hứa Thanh Hoan bị nhìn đến mất tự nhiên, liền nghiêng người xoay mặt vào lối đi, để lại cho anh một cái bóng lưng.

Cô nghe thấy người phía sau khẽ nở nụ cười, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, ”Bạn cùng bạn mới của ai đây, sao lại đáng yêu như vậy nhỉ?”

”…”

Hứa Thanh Hoan muốn lập tức gọi điện thoại cho chú nhỏ.

Trần Tất Thắng đi đến đứng bên cạnh Hứa Thanh Hoan, cách cô đưa cho Phó Nhất Ngôn một xấp đề thi, cô cố nén sự tò mò, không hỏi thăm, nhưng khóe mắt vẫn thấy là đề thi Ngữ Văn, có rất nhiều bài văn mẫu.

Trần Tất Thắng hỏi Phó Nhất Ngôn: ”Học bá, cậu định làm gì đấy?”

”À.” Giọng Phó Nhất Ngôn vừa nhỏ vừa thâm, ”Dùng để viết kiểm điểm ấy mà.”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Cả tiết tiếp theo, Phó Nhất Ngôn đều dùng bút máy viết kiểm điểm trên giấy in.

Hứa Thanh Hoan yên lặng nhìn một cái, tờ giấy kiểm điểm một vạn chữ, trên giấy in khoảng một ngàn chữ, anh viết mười trang.

Vốn tưởng rằng chú nhỏ nói chuyện kiểm điểm với Phó Nhất Ngôn là nói đùa không cần làm thật, không ngờ Phó Nhất Ngôn lại viết thật.

Khóe mắt cô lơ đãng đảo qua, nhìn thấy trên giấy là những chữ viết tinh tế, không giống chữ tùy ý khi livestream.

Nhưng bộ dáng viết chữ của Phó Nhất Ngôn, Hứa Thanh Hoan lại rất quen thuộc, tay phải viết chữ, tay trái gấp giấy, tư thế rất nhàn nhã.

Một vạn chữ lận, Hứa Thanh Hoan cảm thấy anh hình như có hơi đáng thương.

Gần đến giờ tan học, không khí trong lớp rất lỏng lẽo, Hứa Thanh Hoan vì muốn cho anh chút ấm áp liền lấy cái túi đồ để ở trong hộc bàn lên, đưa bằng hai tay, ”Cái này, khăn choàng của dì trả lại cho cậu, tôi đã đưa đến tiệm giặt quần áo giặt rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Khi Hứa Thanh Hoan đưa túi to thì không thấy được Phó Nhất Ngôn, ánh mắt cô chỉ về phía túi giấy.

Cô cứ nhìn đến khi có một bàn tay đẹp đẽ nhận lấy túi giấy, lặng lẽ thở nhẹ nhàng, còn tưởng anh sẽ không nhận chứ.

Sau khi quay lại tiếp tục xem bài thì nghe thấy bạn cùng bàn mới dịu dàng nói với cô, ”Không cần khách sáo.”

Hứa Thang Hoan liếc thấy anh nhét túi giấy vào ngăn bàn, nghĩ thầm, sao anh lại dịu dàng thế, không đùa cô nữa kìa, không hiểu sao lại có chút không quen.

Hứa Thanh Hoan vừa nghi ngờ mười giây, chợt nghe bạn cùng bàn mới cười khẽ nói: ”Mẹ tớ mắng tớ một ngày.”

”A.” Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, ”Do tôi hả?”

Phó Nhất Ngôn chống má nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, khóe mắt đầy ý cười, ”Không phải.”

Hứa Thanh Hoan cảm thấy anh cười có chút chướng mắt, cô tránh né tầm mắt anh nhìn về phía cái đồng hồ lớn trên tường, khô khan ”Ồ” một tiếng.

Có lẽ là do cảm nhận được Phó Nhất Ngôn vẫn đang nhìn mình, mắt Hứa Thanh Hoan càng nhìn chăm chú vào đồng hồ, khi chuông tan học vang lên,

cô sẽ lập tức ra ngoài đi dạo, trong phòng học quá nóng.

Phó Nhất Ngôn cười nói, ”Mẹ nói tớ đem khăn choàng của bà ấy tặng người ta rồi, còn nói nhất định tớ đã tặng cho cô gái đẹp nhất trong lớp.”

Mặt Hứa Thanh Hoan đỏ lên.

Phó Nhất Ngôn vẫn nói chưa xong, lại mỉm cười bồi thêm một câu, ”Tớ nói với bà ấy là tớ không tặng, tớ chỉ là cho cô gái đẹp nhất lớp mượn thôi.”

”…”

Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Thanh Hoan lập tức đứng dậy, gọi Lâm Miểu bỏ chạy.

Lúc rời khỏi chổ ngồi, Phó Nhất Ngôn cúi đầu nở nụ cười, hai tai Hứa Thanh Hoan đều đỏ rực, đến cô cũng không phân biệt được là tức giận hay là xấu hổ nữa.

Hứa Thanh Hoan đi vào lúc tiếng chuông vang lên, cả đường đi vào phòng học vẫn luôn không ngẩng đầu, cứ cúi mãi.

Sau khi ngồi xuống, cô thấy bạn cùng bàn mới lại nằm ngủ trên bàn mới nhẹ nhàng thở phào, thẳng cổ lên.

Trên bàn cô đặt một cái bình nước màu hồng nhạt, là bình giữ nhiệt lần trước cô kêu Lâm Miểu đưa cho Phó Nhất Ngôn uống.

Trên bình còn có một cái hoa hồng bằng giấy, hình như là được gấp khi Phó Nhất Ngôn viết kiểm điểm.

Bên cạnh bình nước có một trái cam, trên quả cam vẽ một nữ sinh đang chống nạnh.

Trên lổ tai nữ sinh cài một bông hoa hồng bằng giấy, cười rất sáng lạn.

Mặt Hứa Thanh Hoan lại chậm rãi đỏ lên, đầu cô không nhúc nhích, liếc mắt sang bên cạnh, cô thấy Phó Nhất Ngôn nằm sấp ngủ, trên lổ tai đeo tai nghe điện thoại, dây tai nghe kéo dài vào trong ngăn bàn.

Thấy anh đang ngủ, Hứa Thanh Hoan mới chống má, khuỷu tay tì vào bàn, nghiêng người quang minh chính đại nhìn anh.

Đúng là đẹp, lông mi dài, môi không có da chết, thoạt nhìn rất mềm mại.

Đều do Cố Chi Chu cả, hôm đó sao lại nhắn ”Đẹp trai nhất chính là tôi” làm gì, nếu không thì cô cũng không thể hiểu nhầm Phó Nhất Ngôn là thầy giáo của mình, sau đó cũng sẽ không có vụ cô bị lừa hàng tá chuyện.

Có điều, E thần cô sùng bái, E thần cô xem livestream hơn một năm, lại trở thành bạn cùng bàn của cô.

Thật ra trong lòng vẫn có một chút vui vẻ.

Hứa Thanh Hoan không kiêng nể gì nhìn anh, đột nhiên thấy miệng anh động đậy, ”Tớ đẹp lắm hả?”

”…”

Cô điên rồi mới thấy vui vẻ.

Lúc đến tiết Thể dục buổi trưa, Hứa Thanh Hoan đã mệt đến không chịu nổi, cần phải ngủ bù gấp.

Lúc giải tán sau khi chạy một vòng, cô lặng lẽ đi về phòng học, chuẩn bị ngủ bù.

Vì để học sinh kết hợp học tập và nghỉ ngơi, để học sinh giải tỏa áp lực, nên mỗi tiết thể dục đều phải ở bên ngoài, giáo viên thể dục sẽ đi kiểm tra từng lớp học một.

Hứa Thanh Hoan về phòng học trước, dặn dò Lâm Miểu, kêu cô nàng nhìn chằm chằm giáo viên, nếu giáo viên đi vào lớp thì phải gọi điện cho cô ngay.

Trong lớp không có một bóng người, Hứa Thanh Hoan thoải mái dựa vào bàn ngủ.

Cô đang ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu rồi, trong bàn học đột nhiên có chút run, cô hoàn toàn không muốn động đậy, không quan tâm.

Chờ đến lần rung thứ hai, Hứa Thanh Hoan đột nhiên phản ứng điện thoại run nghĩa là sao, nhìn giờ đã thấy hơn hai mươi phút, cô nhận điện thoại, Lâm Miểu vội la lên: ”Sao giờ cậu mới nhận, thầy giáo đến lớp tra rồi, chắc cũng sắp đến đấy! Mau mau trốn đi!”

Mắt Hứa Thanh Hoan mở to, ”Trốn chỗ nào giờ? Thầy ấy đi bao lâu rồi?”

”Cậu mau mau trốn đi, đừng nói nhiều nữa!”

Điện thoại bị cúp mất, Hứa Thanh Hoan vừa tỉnh lại vẫn còn mơ hồ, nghĩ thầm, cửa lớp là hướng vào trong, thầy giáo đi vào phải đẩy cửa, cô chỉ cần nhanh chóng nấp sau cánh cửa là được.

Hứa Thanh Hoan ngồi xổm thành một cục ở góc tường, còn lấy áo khoác đồng phục đội lên đầu mình.

Nếu bị giáo viên thể dục phát hiện không lên lớp thì sẽ bị nhắc nhở, sau đó có thể chủ nhiệm lớp Vương Chí lại nhắc môt lần nữa, rồi còn có khả năng sẽ bị nhắc đến ba mẹ.

Hứa Thanh Hoan ngồi xổm lạnh run người.

Không lâu sau, cô chợt nghe có tiếng bước chân, nghe thấy tiếng đẩy cửa.

Hứa Thah Hoan nín thở, càng ôm mình lại nhỏ hơn.

Trán bị người ta đụng vào, đầu Hứa Thanh Hoan trực tiếp động vào tường, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Phía sau vang lên tiếng bật cười, ”Vị bạn học này?”

Mắt Hứa Thanh Hoan trợn to, xốc áo khoác lên quay lại nhìn anh, ”Cậu làm gì đấy! Cậu đi trốn chổ khác đi!”

Phó Nhất Ngôn khoanh tay lười biếng nhìn cô, ”Tớ không cần trốn, tớ đang nghỉ bệnh.”

”…”

Phó Nhất Ngôn đột nhiên chống tay lên đầu gối, cúi người đến gần cô, ”Cần tớ giúp không?”

”…”

Hình như là cần, nhưng Hứa Thanh Hoan cảm thấy anh lại muốn bắt nạt cô, về phương diện này anh có chút giống chú nhỏ của cô.

Nếu cô xin chú nhỏ làm chuyện gì, chú nhỏ sẽ chớp mắt hỏi: ”Có phải chú nhỏ đối xử tốt với cháu nhất không?”

Cô nói phải.

Chú nhỏ sẽ lại nói: ”Được, bây giờ bắt đầu tính thời gian khen chú nhỏ, khen năm phút.”

Hứa Thanh Hoan có chút thất thần, Phó Nhất Ngôn lại đến gần cô hơn, trán anh cũng sắp đụng vào trán cô rồi, ”Muốn tớ hỗ trợ, thì kêu một tiếng anh Phó nghe xem?”

Phó Nhất Ngôn rất gần với Hứa Thanh Hoan, chóp mũi của hai người sắp đụng vào nhau, hơi thở cũng đã lần lượt giao thoa, Phó Nhất Ngôn cười khẽ nói: ”Nào, nói theo tớ, anh, Phó.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện