Chương 29: Chocolate
Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm trên mặt đất, đầu hơi ngẩng lên, mắt trợn to.
Không thể tin được người này lại có thể không biết xấu hổ mà bắt nạt cô như vậy.
Còn kêu cô gọi anh là anh Phó?
Hứa Thanh Hoan không nhịn được nữa, cô nâng cằm lên, trợn to mắt nói từng chữ một, ”Phó, vương, bát, đản (đồ con rùa).”
Dường như Phó Nhất Ngôn không ngờ được cô lại nói ra bốn chữ này, đầu anh hơi lùi về phía sau, nụ cười khẽ từ từ biến mất, ”Cái gì cơ?”
Hứa Thanh Hoan rất kiên quyết ngẩng đầu lặp lại, ”Phó vương bát đản.”
Bộ dáng ngẩng đầu của cô vô cùng phẫn nộ, cũng vô cùng kiên định, là dáng vẻ quyết không thỏa hiệp, nói xong thì im lặng, bên má hiện lên lúm đồng tiền.
Y như không tiếng động nói: Tôi gọi đấy, để xem cậu làm gì được tôi, cậu có bản lĩnh thì đánh tôi đi.
Còn dường như rất kiêu ngạo: Cậu đánh tôi đi, cậu dám đánh tôi, tôi liền khóc cho cậu xem, khóc đến nỗi Hiệu trưởng cũng phải đến đây.
Phó Nhất Ngôn nhìn cô hai giây, dường như là buồn cười vì biểu cảm của cô, cũng như là buồn cười với cái xưng hô của cô với anh, nhướng mày từ từ cười khẽ, ”Đi đi.”
”Cậu vui vẻ là được rồi, gọi tớ cái gì cũng được.”
Hình như Phó Nhất Ngôn hoàn toàn không tức giận, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Hứa Thanh Hoan, trong nháy mắt cô liền nhớ đến lúc nghỉ hè, khi nghe thấy Đỗ Bân Bân gọi anh là Ngôn ca, thì liền hỏi cô gọi tên đầy đủ của anh được không.
Lúc đó anh mỉm cười đáp: ”Em vui vẻ là được rồi, gọi tôi cái gì cũng được.”
Giống nhau như đúc.
Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phó Nhất Ngôn, có hơi nhìn không thấu cảm xúc và ý nghĩa lời nói của anh.
Sau đó cô thấy bàn tay anh tiến vào trong túi áo khoác, lấy ra một cây kẹo mút, đầu tiên là phần đầu tròn tròn, và giấy gói kẹo đủ loại sắc màu rực rỡ.
Hứa Thanh Hoan: ”?”
Phó Nhất Ngôn cúi cười, cài kẹo que lên lổ tai cô.
Ngón tay như đụng vào lổ tai cô, rồi lại như không phải, Hứa Thanh Hoan cứ đoán thế, lổ tai cũng chậm rãi đỏ lên.
Anh nghiêng đầu nhìn cây kẹo mút sặc sỡ trên tai cô, dường như rất vừa lòng, cười khẽ một tiếng, ”Tuy không phải hoa hồng, nhưng nhìn cũng đẹp lắm.”
Hai lổ tai Hứa Thanh Hoan đều đỏ, cô lấy kẹo xuống trả lại cho anh.
Phó Nhất Ngôn không nhận, anh vỗ lên đầu cô như vỗ đầu con chó nhỏ, ”Cho cậu chút đồ ngọt, ăn ngọt sẽ không căng thẳng nữa, tớ đi giải quyết thầy giáo giúp cậu.”
Hứa Thanh Hoan trừng mắt, nhưng cũng yên tĩnh lại như chú chó nhỏ, hình như tâm trạng phiền muộn đã bị anh vỗ về lại.
Phó Nhất Ngôn mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, có tiếng bước chân cách đó không xa, mơ hồ vang lên âm thanh nói chuyện của anh và thầy giáo thể dục.
… Loại tin tưởng mù quáng này, Hứa Thanh Hoan mờ mịt nghĩ, nhất định là có liên quan đến linh hồn E thần trong thân thể anh.
Cô ngồi xổm ở góc tường, khoác áo khoác cầm kẹo chờ đợi, qua một lát, cửa phòng học mở ra, cô thấy Phó Nhất Ngôn đã trở lại.
Phó Nhất Ngôn không đến gần cô, chỉ đứng ở cửa, rũ mắt nhìn, ”Thầy giáo đi rồi, cậu tiếp tục ngủ đi.”
Hứa Thanh Hoan lập tức ngẩng đầu lên, muốn nói cảm ơn, nhưng lại ngại ra khỏi miệng.
Dường như Phó Nhất Ngôn có thể nhìn thấu tâm tư cô, anh tựa đầu vào cửa nở nụ cười, dịu dàng nói: ”Không cần khách sáoí.”
Dứt lời, anh lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng bước chân xa dần.
Hứa Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến một chuyện, ló đầu ra khỏi cửa tìm anh, sợ phòng học cách vách nghe thấy tiếng nên cô nhỏ giọng gọi, ”Phó Nhất Ngôn, Phó Nhất Ngôn.”
Phó Nhất Ngôn đang đứng ở hành lang, quay đầu lại nhìn cô, thấy chỉ có một cái đầu nhỏ ló ra khỏi khe hở, anh cúi đầu cười ra tiếng, lại trở về, ”Sao vậy?”
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm trên mặt đất kéo anh vào phòng học.
Phó Nhất Ngôn cúi đầu nhìn cổ tay, trong mắt có sự hứng thú nồng đậm.
Hứa Thanh Hoan kích động buông tay, lòng thầm nghĩ cổ tay anh nhỏ thật.
Giọng Phó Nhất Ngôn đè thấp vài phần, cúi đầu nhìn Hứa Thanh Hoan đang ngồi xổm trên mặt đất, ”Rồi, gọi tớ có chuyện gì?”
Hứa Thanh Hoan y như con cá trong bồn tắm lớn, từ đáy bơi lên mặt nước, cô thẳng lưng lên, nhìn vào cổ áo đồng phục của anh, ”Chuyện đó, cơ thể cậu không thoải mái à?”
Phó Nhất Ngôn tựa vào bàn nhìn cô, không nói chuyện.
Hứa Thanh Hoan có chút do dự quan tâm anh, ”Hay là cậu cũng ngủ trong lớp đi…”
Cuối cùng Phó Nhất Ngôn cũng có phản ứng, anh cười khẽ, bên trong tiếng cười này hình như có rất nhiều sung sướng.
”Cơ thể tớ không có khó chịu.” Phó Nhất Ngôn khuỵu gối nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, ”Cảm ơn học ủy đã quan tâm.”
”…”
Hứa Thanh Hoan khiếp sợ, ”Vậy lúc nãy cậu nói nghỉ bệnh, lấy lý do là gì?”
”À, cái đó hả.” Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ lại, không quá chắc chắn nói, ”Có khi là đau dạ dày?”
”…” Vậy rốt cuộc là cơ thể có khó chịu không đây.
Hứa Thanh Hoan từ nghiêng đầu bên trái biến thành nghiêng đầu bên phải, cô nhìn vào mắt anh thật lâu, muốn tìm kiếm dấu hiệu nói dối, ”Không phải cậu đi xin phép với thầy giáo à?”
”Mẹ tớ xin, chắc là tìm đại lý do gì đấy.”
”…” Hứa Thanh Hoan nói từ tận đáy lòng: ”Mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt.”
Mẹ cô tuyệt đối sẽ không giúp cô làm chuyện này.
Vốn Hứa Thanh Hoan nghĩ cơ thể Phó Nhất Ngôn không thoải mái nên mới kêu anh về lớp ngủ cùng với cô.
Nếu cơ thể Phó Nhất Ngôn bình thường, thì nhất thời cô lại không biết tiếp theo nên nói gì, hình như phải lễ phép nói một tiếng cảm ơn với anh.
Đột nhiên đầu cô bị vỗ vỗ, giọng điệu của anh giống y như khi ba dỗ cô, không hiểu sao lại có hơi dịu dàng cưng chiều, ”Cậu đi ngủ đi, còn có thể ngủ 20 phút nữa, không ai đánh thức cậu đâu.”
Lổ tai Hứa Thanh Hoan đỏ ửng, “Ồ.”
Cô cúi đầu quay về chỗ ngồi, qua một lúc sau, ngẩng đầu nhìn anh đóng cửa lại, hình như không mệt lắm.
Hứa Thanh Hoan mở giấy gói kẹo ra, ngậm kẹo vào trong miệng, cảm giác hình như, có một chút ngọt ngào.
…
Bài kiểm tra Vật lý được phát trước khi vào tiết tự học, Hứa Thanh Hoan làm sai hai câu.
Cô thấy sau khi Phó Nhất Ngôn nhận được bài kiểm tra thì liếc nhìn một cái liền ném vào ngăn bàn, có chút tò mò có phải E thần được điểm tối đa hay không, muốn nhìn, nhưng lại ngại, thành ra cứ không ngừng liếc sang bên anh.
Chủ nhiệm lớp vừa mới gọi Phó Nhất Ngôn đi ra ngoài, sau khi Hứa Thanh Hoan thấy cửa đóng lại liền lập tức lấy bài kiểm tra của Phó Nhất Ngôn ra xem.
Chữ viết trên bài kiểm tra không quá đẹp, có hơi giống với chữ của chú nhỏ, chữ viết lưu loát tùy ý, có chút bộ dạng lười biếng.
Hứa Thanh Hoan lật trước sau bài kiểm tra xem, không có một chữ x đỏ nào, trong lòng có chút ghen tị, sao anh lại điểm tối đa nữa thế.
Hứa Thanh Hoan nhìn từng bước giải của anh, rất ngắn gọn, nhưng ý chính rõ ràng, bài cô làm sai là đề thứ 2 từ dưới đếm lên, do bị cái bẫy trong đề làm lạc hướng, nhưng cái bẫy này đối với anh mà nói thì chỉ là đất phẳng.
Ngay lúc Hứa Thanh Hoan đang bùi ngùi thở dài, đỉnh đầu lại vang lên âm thanh của anh, ”Nhìn lén bài kiểm tra của tớ à?”
Hứa Thanh Hoan cứng đờ, con ngươi đen nhánh nhanh chóng đảo hai vòng, ra vẻ bình tĩnh nói: ”Lớp trưởng muốn xem nên tôi lấy cho cậu ấy.”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại đưa bài kiểm tra của anh cho Cận Tu, thoải mái nói: ”Lớp trưởng, cậu xem đi.”
Cận Tu: ”???”
Hứa Thanh Hoan sợ Phó Nhất Ngôn không tin, lại nói thêm một câu, ”Lớp trưởng, sau này cậu muốn xem bài kiểm tra của cậu ta thì cứ tự lấy đi nhé.”
Phó Nhất Ngôn lấy bút gõ lên bàn, cười nhẹ nói: ”Đúng vậy, muốn xem bài kiểm tra thì tự lấy, không cần lén lén lút lút.”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Kim Dần Lộ lén lút nhìn nãy giờ, ngẩng đầu lên hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Chủ nhiệm lớp gọi cậu làm gì đấy?”
Phó Nhất Ngôn không nói chuyện, cầm lấy bài kiểm tra của mình trên bàn Cận Tu đi lên bục giảng, nhìn các học sinh trong lớp một vòng, giọng nói lười biếng y như
Phó Nhất Ngôn cầm phấn viết, không biết đột nhiên nhớ đến gì đó, bỗng cười khẽ một tiếng, như tự lầm bầm nói: ”Mọi người thích nghe thì nghe, không thích nghe thì ăn quà vặt đi.”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Phó Nhất Ngôn đứng trên bục giảng, rõ ràng là mặc đồng phục học sinh bình thường, nhưng trạng thái lại không giống học sinh tí nào, khi giảng bài và viết bảng đều rất có phong thái của thầy giáo, cũng thỉnh thoảng sẽ nói đùa hai ba câu như khi livestream, nói nói cười cười có hai phần tao nhã.
Rất đẹp trai.
Các nữ sinh trong lớp đều ngẩng đầu nhìn anh, quang minh chính đại mà nhìn.
Không bao gồm Hứa Thanh Hoan.
Trước mặt Hứa Thanh Hoan có một cuốn sách, khi Phó Nhất Ngôn giảng bài, cô liền hướng mắt về phía sách, đợi đến khi Phó Nhất Ngôn xoay người viết chữ trên bảng đen, thì cô lại lấy sách che mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt nhìn anh.
Không hiểu tại sao, cảm thấy hình như E thần đẹp trai hơn Phó Nhất Ngôn một tí.
Khi anh viết chữ lên bảng giống y như E thần mà Hứa Thanh Hoan xem livestream, có một chút sùng bái.
Anh vừa viết, vừa giải thích, chữ viết phóng khoáng, là loại chữ viết chỉ thuộc về mình E thần, giọng điệu khi giảng bài không quá nhanh không quá chậm, rất dịu dàng, thỉnh thoảng cuối câu còn cười một cái.
Hứa Thanh Hoan xem đến sùng bài mê mẩn.
Phó Nhất Ngôn đang đưa lưng về phía các học sinh viết chữ thì đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thanh Hoan, cô vẫn còn chưa kịp rút lại ánh mắt sùng bái ấy, bị anh bắt gặp.
Mặt Hứa Thanh Hoan đỏ hơn phân nửa, lập tức giơ sách lên che mặt, tim đập thình thịch.
Cô nghe thấy tiếng anh mỉm cười, ”Các cậu còn có chỗ nào không hiểu không?”
Có bạn học lên tiếng hỏi anh, “Phó Nhất Ngôn, dòng thứ ba sao lại suy ra công thức đó vậy?”
Phó Nhất Ngôn quay đầu nhìn bảng đen, dịu dàng giải thích với bạn học.
…
Đến căn tin ăn cơm, Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu ngồi cùng nhau, bàn bên cạnh là Trần Tất Thắng và Phó Nhất Ngôn.
Lòng Hứa Thanh Hoan như có quỷ, cô cảm thấy mình rất sùng bái E thần, nhưng tâm trạng với Phó Nhất Ngôn lại rất phức tạp.
Lâm Miểu vừa ăn cơm vừa hừ hừ, ”Cậu là ma quỷ trong thiên sứ.”
Hứa Thanh Hoan lập tức tìm thấy điểm mấu chốt, mấy lời này hình dung Phó Nhất Ngôn quá thích hợp rồi.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói, ”Phó Nhất Ngôn, tớ là Lâm Giai Giai.”
Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu cùng nhau quay đầu qua nhìn, hai người đều biết, Lâm Giai Giai là một nữ sinh rất xinh đẹp, cũng học lớp 12, mỗi khi nhìn thấy cô ấy ở hành lang hoặc sân thể dục, cả nam lẫn nữ đều loạn cả lên, chính là một nữ sinh luôn cười rất vui vẻ.
Thanh danh cũng rất tốt, có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý với ai.
Hứa Thanh Hoan bỗng niên cảm thấy cổ họng có hơi khô, bèn bưng chén canh bên cạnh lên uống.
Lâm Miểu khó tin nhìn cô, ”Cậu còn có tâm trạng uống canh hả?”
Hứa Thanh Hoan không hiểu, ”Tớ khát mà, sao vậy?”
”Cậu quên mấy lời cậu từng nói với tớ rồi sao!” Lâm Miểu bắt chước y như đúc, ”E thần là của tớ!!! Của tớ!!”
”…”
Mỗi người đều có lúc trẻ người non dạ mà.
Lâm Giai Giai đưa cho Phó Nhất Ngôn một hộp chocolate, ”Chúng ta có thể làm bạn không?”
Phó Nhất Ngôn nhìn thoáng qua Hứa Thanh Hoan bên này, thấy cô đang cầm chén uống canh thì dừng lại hai giây, đợi cô uống xong một ngụm canh, cũng không đợi đối diện với cô.
Yết hầu Phó Nhất Ngôn di chuyển, nhìn về phía Lâm Giai Giai, rất nhã nhặn lễ phép nói: ”Thật xin lỗi, không thể được.”
Lâm Giai Giai hỏi: ”Tại sao vậy? Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, không có ý gì khác đâu.”
Phó Nhất Ngôn không cười, chỉ nâng mắt nhìn cô ấy, có chút sâu xa, ”Thật sự không có ý gì khác à?”
Khóe miệng Lâm Giai Giai vì xấu hổ mà cứng ngắc lại, ”Không có.”
”Thật không?” Phó Nhất Ngôn lại trầm ngâm nói, nhìn hộp chocolate cô ấy đưa bằng hai tay, ”Tôi biết cậu, cậu là Lâm Giai Giai, nhưng chocolate này, tôi không thể nhận được.”
Phó Nhất Ngôn lúc này có chút giống khi giảng bài trên lớp, ”Bạn học Lâm Giai Giai, sắp thi vào Đại học rồi, học tập làm trọng, còn có chuyện gì nữa không?”
Ý muốn từ chối của Phó Nhất Ngôn thật sự rất rõ ràng, Lâm Giai Giai ngại ngùng đứng yên, ”Không có nữa, vậy tạm biệt.”
Phó Nhất Ngôn, ”Tạm biệt.”
Lâm Giai Giai nhanh chóng đi mất, Trần Tất Thắng có chút tiếc nuối, ”Người ta đẹp như vậy mà cậu cũng không thích, cậu quá lạnh lùng rồi.”
Phó Nhất Ngôn hờ hững nói: ”Không biết cậu ta đẹp.”
Trần Tất Thắng: ”Vậy sao không nhận chocolate kia đi, cậu nhận rồi cho tớ ăn cũng được.”
Phó Nhất Ngôn như vô tình nhìn vào mắt Hứa Thanh Hoan, lạnh nhạt nói: ”Chocolate là thứ có thể tùy tiện nhận rồi cho à?”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Sao cô lại nhớ đến hôm sau khi thi xong, Phó Nhất Ngôn có nhét một hộp chocolate vào cặp cô.
…
Cơm nước xong thì Hứa Thanh Hoan quay về ký túc xá nghỉ trưa, buổi chiều đến lớp, Phó Nhất Ngôn vẫn đang nằm lên bàn ngủ.
Hứa Thanh Hoan nhìn thấy trên bàn cô có một hộp chocolate.
Trên hộp chocolate còn có một con cá nhỏ được gấp bằng giấy.
… Không phải nói là chocolate không thể tùy tiện nhận rồi cho à?
Hơn nữa, anh đã tặng cô rất nhiều món đồ rồi, nếu bây giờ cô khom người nhìn vào ngăn bàn, có khi ít nhất sẽ nhìn thấy bốn quả cam, hai trái xoài, hai hộp sữa và một quyển sách đó.
Mỗi lần từ chối của cô đều không có hiệu quả, cứ hễ bỏ lại vào trong ngăn bàn anh là hôm sau bảo đảm sẽ chạy về lại chỗ cô.
Có khi về đến nhà, còn phát hiện trong cặp có đồ ăn vặt.
Sau khi Hứa Thanh Hoan ngồi xuống thì lặng lẽ nhìn lén Phó Nhất Ngôn.
Đúng lúc Phó Nhất Ngôn cũng nâng mặt lên khỏi tay, thấy Hứa Thanh Hoan nhìn anh.
Anh lại nằm xuống, sườn mặt ghé vào trên cánh tay, đối diện với cô, cười dịu dàng, ”Tiểu Cẩm Lý?”
Hứa Thanh Hoan không hiểu sao mặt mình lại đỏ, có thể là do giọng của anh quá dịu dàng đi.
Cô ra vẻ bình tĩnh lật sách, ”Ừm.”
Cả cơ thể Phó Nhất Ngôn đều dựa gần Hứa Thanh Hoan, anh ghé vào phần bàn của cô, rất rất gần nghiêng đầu ngắm cô, khẽ nói: ”Thật là đẹp.”