Chương 30: Đôi bao tay
Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan rơi vào vòng lặp tử thần.
Cô thích khi Phó Nhất Ngôn có bộ dáng của E thần, nhưng E thần lại chính là Phó Nhất Ngôn.
Cô ghét khi E thần có bộ dáng của Phó Nhất Ngôn, nhưng Phó Nhất Ngôn lại chính là E thần.
E thần khiến cô sùng bái, Phó Nhất Ngôn thì thường xuyên khiến cô mặt đỏ tim đập, còn có tức giận.
Loại cảm xúc này cứ xuất hiện thường xuyên làm Hứa Thanh Hoan vừa vui vừa giận đến sụp đổ, vì vậy cô vô cùng cứng rắn, kiên quyết giữ lời hứa không nói chuyện với Phó Nhất Ngôn.
Suốt một học kỳ, tuy Hứa Thanh Hoan không làm được chuyện không nói chuyện với Phó Nhất Ngôn, nhưng cô đã làm được chuyện không nhìn đến tin nhắn của anh, và không gửi tin nhắn cho E thần.
Môn thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hứa Thanh Hoan đi theo dòng người ra ngoài, đột nhiên mũ áo của cô bị người ta túm lấy, sau đó tóc đuôi ngựa cũng bị túm.
Hứa Thanh Hoan che đầu tức giận quay lại, ”Phó Nhất Ngôn!”
Phó Nhất Ngôn cười buông tay, chậm rãi tiêu sái đi theo sau cô, nhắc nhở: ”Bạn cùng bàn, một học kỳ rồi.”
”…”
Đi ra khỏi tòa nhà dạy học, hai tay Hứa Thanh Hoan đút vào túi, ngửa đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, ”A, hôm nay thời tiết thật đẹp.”
”Hôm nay tuyết rơi.” Phó Nhất Ngôn đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, ”Hứa Thanh Hoan, chúng ta nói lời giữ lời, được không?”
Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, hỏi anh: ”Giao kiểm điểm chưa?”
Phó Nhất Ngôn hỏi lại: ”Cậu nói xem?”
”…”
Vậy chắc là giao rồi, nếu không chú nhỏ nhất định sẽ bảo cô không thể tin lời hứa của Phó Nhất Ngôn.
Hứa Thanh Hoan lại suy nghĩ, cô kéo áo len cao cổ bên trong lên che miệng và mũi lại, nhỏ giọng nói: ”Được rồi.”
Trong mắt Phó Nhất Ngôn ngập tràn ý cười, cúi người đến gần cô, ”Cái gì? Không nghe rõ lắm.”
”Không nghe thì không tính.”
Hứa Thanh Hoan đi nhanh về phía trước, vượt qua Trần Tất Thắng đang oán hận nhìn từ đơn viết sai trong bài kiểm tra Tiếng Anh.
Trần Tất Thắng liếc mắt nhìn cô một cái, lớn tiếng hỏi: ”Thanh Hoan, cậu cười cái gì mà vui vẻ thế?”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Sao Trần Tất Thắng lại đáng ghét vậy chứ.
Hứa Thanh Hoan cố kiềm lại khóe miệng đang cong lên, cảm giác được Phó Nhất Ngôn phía sau đuổi theo, cô lập tức tăng tốc đi nhanh, đột nhiên mũ của áo khoác bên ngoài bị anh nắm lại.
Hứa Thanh Hoan dậm chân quay đầu lại, ”Phó Nhất Ngôn, cậu mà còn kéo mũ tôi nữa, tôi sẽ, tôi sẽ…”
Hứa Thanh Hoan không thể nghĩ ra được từ gì để uy hiếp cả, liền giả vờ muốn dẫm lên đôi giày thể thao màu trắng của Phó Nhất Ngôn, ”Tôi sẽ dẫm giày cậu đó.”
Phó Nhất Ngôn bật cười né tránh, giày anh sạch hay không sạch cũng chả sao, nhưng thấy bộ dạng không có chỗ phát tiết của Hứa Thanh Hoan, anh lại cười: ”Tớ sợ cậu giẫm giày tớ, nên tớ không kéo mũ cậu nữa.”
Hứa Thanh Hoan vừa lòng, hai tay đút túi tiếp tục đi về phía trước.
Phó Nhất Ngôn đi bên cạnh cô hỏi: ”Nghỉ đông định làm gì?”
Hứa Thanh Hoan thở dài, ”Tiếp tục học thêm Toán.”
Cô ngừng hai giây, ngẩng đầu nhìn anh, ”Học với thầy giáo chân chính.”
”Phải không?” Phó Nhất Ngôn hơi trầm ngâm, ”Đã tìm được rồi hả?”
”Đúng vậy, tìm được rồi.” Cô học giọng điệu kéo dài của anh, ”Đẹp trai nhất thế giới, thầy giáo Cố Chi Chu.”
”…”
Dường như Phó Nhất Ngôn lại nhớ đến chuyện hồi nghỉ hè, anh cười khẽ, ”Vậy chúc cậu học thêm vui vẻ.”
Hứa Thanh Hoan nghe ra trong giọng nói của anh có chút vui sướng khi người gặp họa, bỗng cảm thấy Phó Nhất Ngôn thật sự rất lợi hại, mỗi phút mỗi giây anh đều có thể khiến cho trong lòng cô bừng lên một ngọn lửa.
Xe của ba đang ở ngoài chờ Hứa Thanh Hoan, cô mím môi, nói với Phó Nhất Ngôn: ”Tôi đi đây, tạm biệt.”
Cô vừa mới đi được vài bước, mũ áo khoác lại bị anh túm lấy.
Hứa Thanh Hoan tức giận muốn giẫm lên giày anh, bỗng thấy trước mặt có một đôi bao tay hồng nhạt.
Cô có chút ngốc. Lúc cô sửng sốt, trong mắt sẽ không còn ánh sáng nữa, dáng vẻ thất thần vô cùng mờ mịt.
Phó Nhất Ngôn lấy một cái bao tay ra khỏi bọc, bật cười nói: ”Ngốc cái gì vậy, đưa tay ra nào.”
Hứa Thanh Hoan ngoan ngoãn vươn tay, mười ngón đều đưa ra.
Cô ngơ ngác nhìn Phó Nhất Ngôn đeo bao tay vào bàn tay trái của mình, hai tay của anh thỉnh thoảng lại như vô tình đụng vào lòng bàn tay cô, mùa đông, ngón tay anh hình như vẫn còn nong nóng.
Hứa Thanh Hoan ngơ ngác ngẩng đầu, sân thể dục đang rơi tuyết, có bông tuyết còn rơi xuống mái tóc ngắn mềm mại của Phó Nhất Ngôn, cứ ở đấy, thoạt nhìn rất mềm mại, dịu dàng, khiến ánh mắt của Phó Nhất Ngôn dường như cũng dịu dàng hơn hẳn.
Phó Nhất Ngôn không nhìn cô, cúi đầu giúp cô mang bao tay phải vào.
Hai bao tay đều được mang xong, Hứa Thanh Hoan phục hồi tinh thần lại, hai tay nắm lấy nhau, cô không nhịn được cười, ”Kích cỡ vừa vặn ghê.”
Lúc này Phó Nhất Ngôn mới nghiêng đầu nhìn cô.
Sau đó nhẹ nhàng kêu, ”Tiểu Thanh Hoan.”
Tựa như tin nhắn thoại anh gửi lúc nghỉ hè, giọng điệu khi gọi tên cô cũng dịu dàng như thế, âm cuối cất cao bay vào trong tai cô.
Hứa Thanh Hoan cảm giác hình như mặt mình lại đỏ, vội cúi đầu nhìn bao tay, thật muốn chạy về nhà ngồi xổm ở ban công để bình tĩnh lại.
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, vỗ vỗ bông tuyết dính trên tóc Hứa Thanh Hoan rồi khuỵu gối nhìn thẳng vào hai mắt cô, ”Tiểu Thanh Hoan, nếu ngày mai tuyết rơi thì nhớ dùng bao tay tớ tặng để đắp người tuyết nhé.”
…
Cuối cùng là giảng hòa.
Hứa Thanh Hoan về nhà thì lập tức lấy điện thoại ra ngồi xổm ở ban công, bỏ không làm phiền cho acc Wechat của Phó Nhất Ngôn, cũng bỏ chặn nhắn tin Wechat với anh, đeo tai nghe điện thoại vào, mở ra xem cả học kỳ này anh nhắn gì.
Mấy trăm tin nhắn thoại, đều là mấy việc bình thường anh làm.
Mà mỗi câu mở đầu của tin nhắn thoại, đều gọi cô là Tiểu Thanh Hoan hoặc Tiểu Cẩm Lý, còn có bạn cùng bàn đáng yêu nhất nữa.
Có khi lại là Tiểu Thanh Hoan của tớ, Tiểu Cẩm Lý của tớ, bạn cùng bàn đáng yêu nhất của tớ.
Hứa Thanh Hoan nghe đến mặt đỏ bừng, lổ tai và cổ cũng đỏ lên, cô tháo tai nghe xuống, cắn tay áo để tim không đập nhanh nữa.
Khi Hứa Thanh Hoan nghe xong là đã hai mươi phút sau, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói, ”Ngoan Ngoãn, con đang làm gì vậy?”
”Con…” Hứa Thanh Hoan vẻ mặt đỏ bừng ngửa đầu nhìn ba cô, ”Con đang bình tĩnh…”
Ba Hứa vẻ mặt không tin muốn nhìn điện thoại cô, ”Ngoan Ngoãn, con đang yêu đương phải không?”
”Con không có!” Đối với chuyện này là Hứa Thanh Hoan có thể thề với trời, cô lập tức giơ ba ngón tay lên nói: ”Con thề! Con tuyệt đối không yêu đương gì hết!”
”Vậy con cho ba nhìn đi, xem xem lúc nãy con coi cái gì.”
Hứa Thanh Hoan lùi về sau, kéo cổ áo ra bỏ điện thoại vào.
Tâm sự của thiếu nữ, ba nhìn cái gì!
Chống nạnh hừ hừ!
Ba Hứa cứ nhìn chằm chằm cô.
Hứa Thanh Hoan vô tội lắc đầu nói: ”Thật mà, con thật
Ba Hứa vẫn duy trì thái độ nghi ngờ, nhưng cũng không dây dưa với cô, chỉ vào phòng khách nói, ”Mẹ con lại nói chuyện điện thoại với dì Khuyết rồi đấy, có muốn nghe lén xem hai người họ đang nói gì không?”
Hứa Thanh Hoan lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhẹ nhàng như mèo vào phòng khách nghe mẹ cô nói chuyện điện thoại.
Mẹ Hứa: ”Đúng thế, Ngoan Ngoãn cũng thi xong rồi. Nhưng Ngoan Ngoãn nhà tớ học tập không tốt, có khi không được bao nhiêu đâu.”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Mẹ nhà người ta đều là nhân tất cả các cơ hội để khoe ra, sao mẹ cô lại nhân cơ hội nói cô học tập không tốt vậy?
Chẳng lẽ là chê trước khen sau?
Mẹ Hứa: ”Phải không, Kiều Kiều học tốt vậy à? Vậy có thể để Kiều Kiều dạy thêm cho Ngoan Ngoãn đó.”
Mẹ Hứa: ”Được được, đúng lúc cho hai đứa nhỏ gặp mặt. Đúng, không nói chuyện khác, chỉ là giúp đỡ nhau trong học tập thôi. Đúng đúng.”
Hứa Thanh Hoan: ”…”
Cô rón ra rón rén trở về phòng, lập tức gọi điện cho chú nhỏ.
Hứa Thanh Hoan vừa căng thẳng vừa vội vàng nói: ”Chú nhỏ! Mẹ cháu muốn để Kiều Kiều dạy thêm cho cháu! Chính là cái người đối tượng của cháu đó! Sao bây giờ chú nhỏ, cháu không muốn gặp cậu ta!”
Giọng Hứa Nhàn Nguyệt lại rất bình tĩnh, cười khẽ, ”Vậy à.”
”Chú đừng cười mà! Chú nhỏ, không phải chú nói sẽ giúp cháu sao!”
”Giúp, sao lại không giúp chứ.” Hứa Nhàn Nguyệt chầm chậm nói, ”Nào, nói vài câu dễ nghe với chú nhỏ đi, khen năm phút nha.”
”…”
Trước đây Hứa Thanh Hoan luôn nghĩ chỉ có con gái mới thích được khen, mãi cho đến hai ba năm trước đây cô bị chú nhỏ yêu cầu như thế, mới biết được đàn ông cũng thích được khen.
Cô thuần thục dùng các từ ngữ sống động nói: ”Chú nhỏ của cháu là chú nhỏ tốt nhất thế giới! Cũng là người đẹp trai nhất thế giới! Chú nhỏ chưa bao giờ bắt nạt cháu, sẽ không kêu cháu giúp chú mua thuốc, cũng sẽ không cướp tiền của cháu, khi gặp cô gái không xinh đẹp cũng sẽ không kêu cháu gọi chú là ba, chú nhỏ…”
Hứa Nhàn Nguyệt ấy thế vẫn không tức giận, cười ha hả, ”Được rồi, cứ để chú nhỏ giúp cháu.”
”Bây giờ chú nhỏ dạy cháu này, cháu thế này.”
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”Cháu thế nào cơ?”
”Chờ một chút.” Hứa Nhàn Nguyệt hỏi, ”Bình thường cháu nói chuyện với bạn cùng lớp bằng cái gì? QQ hả?”
”Không hẳn nữa, lớp khác mới dùng QQ, lớp cháu đều dùng Wechat.”
”Vậy đúng lúc.”
”Đúng lúc cái gì?”
”Thì… Đúng lúc cháu không thường xuyên dùng mạng xã hội.” Hứa Nhàn Nguyệt không kiên nhẫn nói, ”Cháu đừng cắt ngang chú, nghe chú nói hết đã.”
Ngoan Ngoãn nghe lời nói: ”Ồ.”
Hứa Nhàn Nguyệt chỉ đạo cho Hứa Thanh Hoan, ”Trước tiên cháu kêu mẹ cháu đưa số QQ của Kiều Kiều cho cháu, bây giờ đi ngay, sau đó thì gửi số QQ cho chú.”
Hứa Thanh Hoan buồn bực, ”Sao phải gửi cho chú ạ?”
”Nói cháu làm thì cháu cứ làm đi.”
”… Ồ.”
Hứa Thanh Hoan lấy lý do muốn nói chuyện trước với Kiều Kiều để lấy số QQ từ mẹ cô, mẹ cô vô cùng vui vẻ gửi cho.
Hứa Thanh Hoan trở về phòng, copy gửi chú nhỏ.
Dường như Hứa Nhàn Nguyệt đang xác nhận số QQ có phải là của Kiều Kiều thật không, một phút sau thì trả lời, ”Ok.”
Sau đó hai người lại gọi điện thoại, Hứa Nhàn Nguyệt trong điện thoại dạy Hứa Thanh Hoan, ”Bây giờ cháu mở máy tính lên, dùng máy tính đăng nhập QQ, xin thêm cậu ta làm bạn tốt đi.”
Hứa Thanh Hoan cảm giác chú nhỏ của mình có chút thâm sâu lợi hại, nên cứ dựa theo những gì y nói mà làm.
Lổ tai cô kề vào điện thoại, sau khi dán dãy số vào thì nhấn thêm bạn tốt.
Có lẽ là do mẹ Kiều Kiều bắt ép Kiều Kiều phải đồng ý, nên dường như là Kiều Kiều đồng ý ngay lập tức, Hứa Thanh Hoan sửa tên của người này từ ”Một con mèo” thành ”Kiều Kiều”.
Hứa Nhàn Nguyệt tiếp tục chỉ đạo, ”Hai tay đặt trên bàn phím, chuẩn bị sẵn sàng.”
Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu, vai kẹp điện thoại, chuẩn bị sẵn sàng gõ chữ.
Cô bị giọng điệu của chú nhỏ làm sôi trào, vô cùng hùng hồn nói: ”Thủ trưởng, đặc công số 007 đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Hứa Nhàn Nguyệt nói: ”Cháu nhập đi, chào anh Kiều Kiều.”
Ngoan ngoãn gõ chữ gửi đi: ”Chào anh Kiều Kiều.”
Hứa Nhàn Nguyệt: ”Sau đó là, em 150.”
Hứa Thanh Hoan hỏi: ”150 là ý gì vậy? Toán và Tiếng Anh của em được 150 điểm hả? Có hơi khoác lác đó chú nhỏ.”
Hứa Nhàn Nguyêt: ”Đừng chen ngang, cháu cứ gửi đi.”
”… Ồ.”
Ngoan ngoãn gõ chữ gửi đi: ”Tôi 150.”
Kiều Kiều gửi đến một dấu chấm hỏi: ”?”
Hứa Nhàn Nguyệt tiếp tục dạy: ”Tiếp tục gõ nào, chiều cao 150, cân nặng 150.”
Hứa Nhàn Nguyệt đứng đắn nói: ”Cháu phải khiến cậu ta mất đi hứng thú với cháu.”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy chú nhỏ nói rất đúng, không hiểu sao cô lại rất hưng phấn, nhanh chóng gõ chữ, ”Anh Kiều Kiều, em cao 150, cân nặng 150 [Nhe răng cười].”
Không cần Hứa Nhàn Nguyệt chỉ đạo nữa, Hứa Thanh Hoan đã nhập vai.
Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều, năm nay em mới đeo niềng răng.”
Ngoan Ngoãn: ”Đến khi chúng ta gặp mặt có khi em vẫn chưa tháo niềng được, anh đừng cảm thấy em xấu nha [Thẹn thùng].”
Kiều Kiều không trả lời.
Hứa Thanh Hoan thử gửi một tin: ”Anh Kiều Kiều còn đó không?”
Lúc này, trên màn hình máy tính của Hứa Thanh Hoan xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Người này đã không còn là bạn tốt của bạn.