Chiếc xe SUV màu đen vững vàng chạy thẳng về trường học.
Đinh Thiển ngồi trên chỗ ghế phụ, yên lặng kéo hai nút thắt hoa của chiếc váy đen xoã xuống hai bên chân.
Sau đó, cô chột dạ thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế điều khiển.
“Đàn anh Cố…….
Anh Vương Thao không tới đón anh sao?”
Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế điều khiển im lặng vài giây, sau đó không nhanh không lặng lẽ dời khỏi tay lái mà như sâu xa liếc nhìn Đinh Thiển một cái.
“…….
’Anh Vương Thao’?”
Một chữ cuối cùng còn cố nhấn mạnh thêm.
(bên tiếng Trung nói ngược với tiếng Việt là “Vương Thao ca”, nên chữ cuối chính là chữ “anh”)
Đinh Thiển nghẹn lời.
Cố Cảnh Sâm nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, “Xem ra em thân với anh ấy hơn anh nhiều nhỉ?”
“Tại lần trước sau khi chia cách liên lạc thì có nói chuyện vài lần ạ.
”
Đinh Thiển bất đắc dĩ nói: “Sau đó anh ấy bảo anh ấy cũng không hơn em mấy tuổi, nên bảo em cứ gọi là ‘anh Vương Thao’ là được rồi.
”
“À.
”
Giọng điệu của Cố Cảnh Sâm cực nhẹ, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, “Nếu em có thể xưng hô với họ như thế, sao không xưng hô với anh giống vậy chứ?”
“Họ?”
Đinh Thiển khó hiểu nhìn sang.
“…….
Thôi.
”
Giọng nói trong xe trầm thấp.
Đinh Thiển suy nghĩ, ngước đôi mắt hạnh lên nhìn gương mặt nghiêng của Cố Cảnh Sâm rồi nói đùa.
“Nếu đàn anh chịu thì xưng hô như thế cũng được, dù sao anh cũng lớn hơn em ba tuổi lận.
”
“Thế thì không cần.
” Cố Cảnh Sâm như nghĩ đến điều gì, khoé môi hơi xụ xuống, “Anh sợ.
”
Đinh Thiển ngẩn ra, chớp mắt: “Sợ gì ạ?”
Cố Cảnh Sâm khẽ đánh lái, giọng nói vẫn điềm nhiên như cũ.
Âm thanh trầm thấp vang lên giữa hai người——-
“Anh sợ không giữ được.
”
Đinh Thiển: “…….
”
——là do cô nghĩ nhiều quá sao?
“Hôm nay không phải là sinh nhật của bác trai sao?”
Trong xe yên lặng một lúc, Cố Cảnh Sâm hỏi: “Sao lại muốn quay về trường học rồi?”
Nhắc tới chuyện này, ý cười trên mặt của Đinh Thiển nhạt đi, cô nhíu mày: “Tống Dao vừa gọi cho em, bảo phòng ngủ có ăn trộm, không biết là mất thứ gì rồi.
Hơn nữa, em thấy trạng thái của cậu ấy không tốt lắm, không quay về xem thử thì em không yên tâm.
Chờ sau khi xác định không có chuyện gì……….
thì em lại về nhà là được.
”
“Trong phòng ngủ có đồ gì quý giá sao?”
“Những thứ khác thì không có.
”
Đinh Thiển thở dài, có hơi sốt ruột, “Có điều túi thiết bị và tất cả ổ cứng với USB chứa mã lệnh tấn công và phòng thủ đều ở trong phòng ngủ, nếu mấy thứ này mà bị mất…….
”
Chắc cô nhảy sông mất.
“Em là mũ trắng (1)?”
(1) mũ trắng là chỉ một tổ chức hacker với mục đích nhân văn cao cả.
Đinh Thiển vừa nghe anh nói xong thì hai mắt sáng lên: “Đàn anh cũng chơi công phòng sao?”
Cố Cảnh Sâm hơi dừng một lúc, lắc đầu nói: “Không có, nhưng anh có biết một chút.
”
“À, vậy sao.
”
Đinh Thiển nằm sấp xuống, “Khoảng thời gian lúc mới vừa khai giảng, em có viết mấy công cụ Python (2), còn chưa kịp đưa về sao lưu, hơn nữa mấy ổ cứng đó chứa phần lớn tài sản của em đấy……”
(2) Python là ngôn ngữ lập trình hướng đối tượng đa năng có cấu trúc dữ liệu cấp cao mạnh mẽ và hệ thống thư viện lớn (nguồn Wiki Matbao)
Yên lặng trong chốc lát, cô nhóc nào đó đang nằm sấp nghiến răng, giọng nói lạnh băng—-
“Nếu mà bị mất, cho dù em đây có phải đào ba tấc thước ở trường học ra thì cũng phải kéo tên đó ra cho bằng được.
”
Ánh mắt Cố Cảnh Sâm thoáng nhìn, không kìm được mà vươn tay nhẹ vuốt tóc nâu dài của cô.
“Sẽ tìm được thôi.
”
*
Đinh Thiển đến dưới ký túc xá, cô xuống xe rồi vẫy tay với Cố Cảnh Sâm đang ngồi trên ghế điều khiển.
“Làm phiền đàn anh rồi, cảm ơn anh đã đưa em về trường nhé.
”
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn phía dưới người của Đinh Thiển một cái sâu xa, sau đó duỗi tay chỉ.
“Còn không bỏ xuống?”
“Không bỏ được, em còn phải lết lên 5 tầng nữa lận.
” Đinh Thiển cười khổ, “Em về xem thế nào đã, chào đàn anh.
”
“Ừ.
”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, dõi theo Đinh Thiển đi vào trong ký túc xá.
Vài phút sau, Đinh Thiển đứng bên ngoài phòng ngủ, khẽ nhăn mày.
——phòng ngủ vốn sạch sẽ ngăn nắp bây giờ đã trở nên lộn xộn.
Tống Dao đang hoảng hốt ngồi trên giường.
Đinh Thiển đi vào.
“Tống Dao? Cậu không sao chứ?”
Tống Dao vừa nghe tiếng Đinh Thiển vào cửa thì quay đầu lại, vàng mắt đỏ ửng.
“Tớ xin lỗi—–khi nãy tớ đến văn phòng hội học sinh tặng đồ, đi vội quá nên quên đóng cửa phòng……Ai ngờ lúc về thì đã như vậy rồi.
”
Đinh Thiển vừa thấy bộ dáng này của Tống Dao thì không khỏi bất đắc dĩ: “Sao còn khóc nữa? Không có gì đâu——Cậu bị mất thứ gì sao?”
Tốc Dao lắc đầu, vẫn còn hơi nghẹn ngào.
“Tớ mang theo túi máy tính đến văn phòng, điện thoại cũng ở trong túi lúc nào cũng cầm bên người……”
Đinh Thiển nghe vậy thì liếc nhìn sang mép giường của mình.
Quả nhiên, túi máy tính đặt đó trước khi quay về đã không cánh mà bay.
Tống Dao thấy tầm mắt của Đinh Thiển thì vành mắt càng thêm đỏ: “Cái máy tính xách tay kia của cậu chắc mắc lắm đúng không? Tớ nhớ rõ lúc trước cậu có nói về cấu hình, chỉ riêng cái card đồ hoạ cũng đã mười mấy triệu rồi…….
Chờ sau này tớ nhất định sẽ đền——“
“Được rồi, cũng không nhất định sẽ không tìm lại được.
”
Đinh Thiển ngắt lời Tống Dao, đặt túi xách lên bàn, sau đó đi đến chỗ kệ để đồ ngay mép giường lật xem thử.
Lúc Đinh Thiển nhìn thấy cái túi thiết bị điện tử màu đen của mình vẫn còn thì thở phào một hơi.
“Cũng may mấy đứa con trai bảo bối của tớ vẫn còn khoẻ mạnh.
”
Đinh Thiển cười ngoái đầu lại nhìn, còn trêu chọc Tống Dao: “Nếu tụi nó mà bị mất, vậy thì cậu thật sự phải đền tội rồi đấy.
”
“Nhưng mà máy tính của cậu……”
“Không sao.
”
Đinh Thiển đứng dậy, “Tụi mình đến toà nhà quản lý ký túc xá trước đi.
”
Tống Dao gật đầu rồi đứng dậy đi theo.
Hai người cùng đến văn phòng quản lý ký túc xá ở lầu một.
“Mất trộm sao?”
Đêm nay trực ban ký túc xá là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, vừa nghe Tống Dao nói xong thì lập tức cau mày.
“Chắc không phải do mấy đứa nhớ nhầm đấy chứ? Đây không phải là chuyện nhỏ, lỡ như mấy đứa giục đồ lung tung trong phòng ngủ rồi lấy cớ mất trộm, lúc đấy thì phải chịu trách nhiệm đấy.
”
Vốn dĩ Tống Dao đã bất an, bây giờ còn bị bà ấy hù doạ nên càng thêm không biết làm gì cho đúng, cô ấy quay đầu nhìn Đinh Thiển.
Đinh Thiển nhìn lướt qua quản lý ký túc xá, chỉ nhìn biểu cảm của đối phương là biết người này sợ dây phải phiền phức, nên muốn qua loa cho xong đây mà.
Đinh Thiển cười khẽ, ngước mắt lên nhìn bà ấy.
“Là trách nhiệm của bọn cháu thì bọn cháu nhất định sẽ chịu…….
.
Nhưng nếu canh gác không nghiêm, để người ngoài trường lẻn vào, vậy thì trách nhiệm này——-“
Đôi mắt của Đinh Thiển cong lên, cười vừa dịu dàng vừa vô hại, nhưng âm cuối lại hoàn toàn lạnh lẽo.
“Không biết nên do ai gánh vác đây?”
“……”
Sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi: “Cô nhóc này, sao cháu cứ làm to chuyện thế?”
Đinh Thiển lười cãi cọ với ba ta, cũng không giận