Đinh Thiển mặc “váy ngắn” chạy từ toà nhà này sang toà nhà khác cũng không cảm thấy gì, nhưng khi chạm phải ánh mắt của người đó lúc đi ra khỏi toà nhà ký túc, cô bỗng hơi hối hận—-
Khi nãy cô nên thay đồ khác trước khi đi xuống mới đúng.
Nhưng mà bây giờ quay về thay đồ thì hiển nhiên không được nữa rồi.
Đinh Thiển chỉ đành giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, bước đến trước mặt Cố Cảnh Sâm.
“Sao đàn anh Cố không quay về?”
“Lúc nãy không phải em bảo giải quyết xong chuyện rồi sẽ về nhà sao?”
Cố Cảnh Sâm nói chuyện tự nhiên, tầm mắt lướt qua đùi của Đinh Thiên.
Trong bóng đêm, khoé môi của người đàn ông hơi giương lên, “Không có cách nào yên tâm được.
”
Đinh Thiển nói: “Nhưng mà đã trễ thế này rồi, đàn anh vẫn là——“
Cố Cảnh Sâm nhìn về phía ký túc xá, ngắt lời của Đinh Thiển.
“Giải quyết xong rồi sao?”
“Còn chưa ạ.
” Đinh Thiển lắc đầu, “Em đã bảo quản lý ký túc xá rồi ạ, dì ấy bảo sáng sớm mai người của ban bảo vệ sẽ đến điều tra.
”
Cố Cảnh Sâm nghe vậy thì cau mày: “Ban bảo vệ? Dựa vào bọn họ thì cuối cùng hơn 50% là không giải quyết được gì—-mất đồ có giá trị cũng đủ để lập hồ sơ rồi, cứ trực tiếp báo cánh sát đi.
”
“……”
Đinh Thiển lưỡng lự, không vội lên tiếng.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô, cũng đoán được nguyên nhân.
“Em sợ phiền phức sao?”
Đình Thiển vốn còn đang rối rắm nên từ chối thiện ý của đối phương thế nào, bỗng nghe anh lên tiếng, đôi mắt phượng cũng ngước lên nhìn.
“Vâng.
”
Cô nói thêm, “Đến trường thương lượng là có thể lấy đồ về được rồi ạ——-báo cảnh sát còn phải lấy lời khai, tiếp theo thì dính líu rất nhiều……”
Đinh Thiển tạm dừng, hai con ngươi sáng rực, “Em luôn không thích phiền phức, đàn anh biết mà.
”
Câu nói quen thuộc này khiến Cố Cảnh Sâm nở nụ cười bất đắc dĩ, anh gật đầu: “Vậy cứ làm theo ý em đi, có bất kỳ phiền phức gì thì cứ gọi cho anh.
”
“Vâng.
Còn nữa, hôm nay em không về nhà cũ, đàn anh nhanh về nghỉ ngơi đi.
”
Đinh Thiển cười đến đôi mắt hạnh cong lên.
“….
”
Hai tròng mắt của Cố Cảnh Sâm lắng đọng lại, cũng dời tầm mắt xuống: “Sau khi về phòng thì trước tiên nhớ thay quần áo.
”
Đinh Thiển nghe xong thì gương mặt đỏ lên, ngoài miệng vẫn nói: “Xấu vậy sao ạ?”
“Ừm.
”
Cố Cảnh Sâm dời mắt khỏi cặp đùi thon dài trắng ngần, “Cản trở tầm nhìn.
”
Anh nói xong thì ánh mắt hơi lướt qua, nhìn xung quanh hai người.
Bị anh nhìn một cái, mấy người đi ngang qua hoặc dừng lại đều ăn ý dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Cản trở tầm nhìn ấy ạ?” Vẻ mặt Đinh Thiển không cảm xúc, đáp: “Đàn anh, xem như anh đã đích thân đốt cháy con thuyền gỗ của tình đồng chí hai ta rồi đấy.
”
Cố Cảnh Sâm nghe vậy thì hơi nghẹn lời, anh yên lặng vài giây mới lên tiếng.
“……Nếu thuyền chìm, anh sẽ đền em một con du thuyền hạng sang.
”
Khi giọng nói trầm thấp hơi rung lên, hai con ngươi của anh như hai ngọn lửa sáng rực trong đêm đen.
“……”
Về công phu miệng lưỡi thì Đinh Thiển không địch nổi anh, cô ngoan ngoãn nhận thua.
Sau khi cô đi được vài bước về ký túc xá thì bỗng dừng lại, tiếp đó xoay người.
Cô gái dưới ánh đèn đường nở nụ cười tươi——-
“Đàn anh, nếu lấy tỉ lệ ngoái đầu nhìn làm tiêu chuẩn phán đoán, vậy người ‘cản trở tầm nhìn’ tuyệt đối không phải là em được.
”
Cô nói xong, không đợi kẻ địch có cơ hội bác bỏ mà đã xoay người bỏ chạy.
Lúc quay lại toà nhà ký túc xá, khoé môi Đinh Thiển giương lên nụ cười xinh đẹp, bỗng bắt gặp vẻ mặt đầy phức tạp của Tống Dao.
“Ấy, bọn tớ chỉ là…….
”
Giải thích được một nửa thì Đinh Thiển mắc kẹt.
Tông Dao thấy Đinh Thiển khó xử, bèn lên tiếng: “Tớ không có ý gì khác, nhưng mà khi nãy lúc cậu vừa đi vào……Trước giờ tớ chưa từng thấy cậu cười như vậy bao giờ.
”
Đinh Thiển khó hiểu: “Cười thế nào?”
Tống Dao suy nghĩ: “Cậu có biết nam sinh trong lớp bọn mình gọi cậu thế nào không?”
“Kỹ thuật trạch?”
Hai mắt Đinh Thiển sáng lên.
“….
.
”
Tống Dao không hiểu Đinh Thiển kiêu ngạo điểm gì nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài, “Bọn họ gọi cậu là người đẹp băng giá đấy.
”
Bước chân của Đinh Thiển khựng lại, cô hoàn hồn, không hiểu hỏi: “Bọn họ có hiểu lầm với tớ hay là có hiểu lầm với cụm từ “Người đẹp băng giá” thế?”
Tống Dao thấy Đinh Thiển không thể tự hiểu được ở phương diện này, bèn châm chước cách dùng từ.
“Cậu ở trước mặt người khác quá mức lạnh lùng.
”
“Tớ lạnh lùng á?”
Đinh Thiển cảm thấy mình thật sự vô tội, “Tớ cứ tưởng rằng tớ cười tươi mà, có khi nào lạnh lùng đâu?”
“Vẫn luôn lạnh lùng.
”
Khoé miệng của Tống Dao khẽ nhếch lên: “Khác hẳn với khi nãy.
”
“….
.
”
Đinh Thiển chớp mắt: “Tớ vẫn giữ nụ cười với cả Đổng Thỉnh mà.
”
Ánh mắt Tống Dao phức tạp liếc cô một cái, lắc đầu: “Cái đó không phải mỉm cười, mà là cười dữ tợn.
”
“….
.
”
Đinh Thiển buồn cười.
”Còn nếu đối diện với người khác thì là mỉm cười.
” Tổng Dao nói, “Nhưng rất lịch sự, cũng rất xa cách.
”
Cô ấy lại cường điệu: “Hoàn toàn khác hẳn khi nãy.
”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tống Dao, Đinh Thiển vô thức cảm thấy chột dạ.
Đúng lúc hai người đi đến cửa phòng tầng 5, cô mở cửa đi vào.
“Muốn xem camera theo dõi, tớ phải sử dụng máy tính của cậu một lát.
” Đề tài thay đổi quá mức thẳng thừng, Tống Dao cũng không vội vạch trần, vừa thấy dấu vết để lại trong phòng thì cô ấy cau mày, sau đó lấy laptop đưa cho Đinh Thiển.
Đinh Thiển khởi động máy tính, sau đó xuống mép giường lấy túi thiết bị, rút chiếc USB bên trong túi ra.
Cắm USB vào, giao diện laptop ban đầu của Tống Dao lập tức thay đổi thành một giao diện theo phong cách cực đơn giản khác hẳn.
“……Đây là gì vậy?”
Tống Dao vừa nhìn vừa ngạc nhiên.
“Tớ đã cài đặt hệ điều hành Linux trong USB.
”
Ánh mắt của Đinh Thiển vẫn không rời khỏi màn hình, giải thích với Tống Dao: “Quen với cái này rồi thì sẽ thuận tay hơn, cũng dễ dàng hơn.
”
Tống Dao nhìn động tác lưu loát của Đinh Thiển lưu không chớp mắt: “Cậu định kiểm tra camera theo dõi thế nào?”
“Trước tiên phải xác định xem hệ thống giám sát trong trường