Cố Cảnh Sâm xin từ chức, sau khi các giáo viên của Hội sinh viên khuyên răn nửa tiếng nhưng thấy Cố Cảnh Sâm vẫn kiên trì thì đành đồng ý.
Nhưng Cố Cảnh Sâm vừa xuống cầu thang, còn chưa ra khỏi tòa nhà hành chính thì đã thấy Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển?” Bước chân của Cố Cảnh Sâm dừng lại: “Sao em lại ở đây?”
Đinh Thiển vốn đang quay lưng về cầu thang nghe vậy thì quay lại.
“Em vừa gọi cho chủ tịch Đoạn, anh ấy nói không ngăn anh lại nên chắc anh đã nộp đơn từ chức.”
Đinh Thiển ngừng lại giấy lát, cô nhìn xuống hai tay của Cố Cảnh Sâm nhưng thấy anh không cầm gì.
Vẻ mặt cô u buồn.
“Anh nộp rồi đúng không?”
Cố Cảnh Sâm không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chỉ nhíu mày đi đến trước mặt Đinh Thiển.
“Tiểu Thiển, chuyện này không ảnh hưởng gì đến bọn mình cả.
Sao em lại buồn chứ?”
“…”
Đinh Thiển lắc đầu.
“Chủ tịch hội sinh viên, sự nghiệp người mẫu… Những thứ đó là một phần trong cuộc sống của anh, nhưng bởi vì em mà anh lại muốn buông bỏ tất cả… Điều này khiến em có cảm giác em không mang đến cho anh điều gì tốt đẹp cả.”
“Không Tiểu Thiển, đây là lựa chọn của bản thân anh, hơn nữa cũng không phải lựa chọn gây bất lợi gì.”
Cố Cảnh Sâm nắm tay Đinh Thiển dắt cô ra khỏi tòa nhà hành chính: “Lựa chọn và từ bỏ là một giai đoạn ai cũng phải trải qua.
Hơn nữa đó là lựa chọn của bản thân anh, lựa chọn từ bỏ ấy không nên đổ lỗi cho bất kì ai.”
“Nhưng vốn là anh có tư cách tự do lựa chọn buông bỏ điều gì, chứ không phải bởi vì những tác nhân bên ngoài đến từ em hoặc do áp lực của bố em… Chuyện này không công bằng với anh.”
“Anh tự do lựa chọn mà.”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày nhìn Đinh Thiển, đôi môi khẽ nhếch lên: “Anh không bị ai ép buộc nhất định phải từ bỏ điều gì, cũng giống như anh không phải bị ai khác ép mới yêu em.”
Đinh Thiển giật mình.
Cố Cảnh Sâm xoay người lại, kéo Đinh Thiển nghiêng người về phía mình.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Cố Cảnh Sâm nhìn cô đầy nghiêm túc.
“… Cho nên chỉ cần có bất kỳ sự lựa chọn nào có thể khiến tương lai của bọn mình gần gũi hơn thì anh cũng sẽ không do dự thử.
Đó mới là chuyện quan trọng nhất với anh.”
Đinh Thiển yên lặng trong giây lát.
Sau đó cô gật đầu, nhoẻn miệng cười.
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Vậy ngày mai anh cần phải tham gia du xuân cùng thành viên nòng cốt của ban Kỹ thuật là bạn học Đinh Thiển đây, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề, người nhà phê chuẩn.”
***
Cuối cùng, hoạt động du xuân của hội sinh viên sẽ là leo núi kết hợp dã ngoại.
Theo đúng thời gian tập trung, sáng sớm hôm sau, Đinh Thiển và Tống Dao đến cửa phía Nam của trường tập trung.
Vì đại học T nằm ở trung tâm thành phố T, mà hoạt động lần này là leo núi cắm trại ở ngoại ô, hơn nữa số lượng thành viên trong hội sinh viên cũng khá nhiều nên đương nhiên những phương tiện giao thông khác không tiện lắm.
Vì vậy, hội sinh viên thuê mấy chiếc xe buýt chở thành viên và người nhà của các ban, chở cả tiếng nô đùa vui vẻ cùng tiến thẳng đến khu cảnh quan thiên nhiên nổi tiếng ở ngoại ô thành phố T là Núi Ba Phục.
Bởi vì hành trình dài nên phải mất gần nửa buổi sáng thì mấy chuyến xe buýt mới đến chân núi Ba Phục.
Mọi người bị cảnh ngồi yên trên xe tra tấn hết buổi sáng bước xuống xe, trò chuyện sôi nổi mang theo cả sự nhiệt tình bừng bừng sức sống của tuổi này.
Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển cũng lần lượt xuống xe theo đoàn người của ban Kỹ thuật.
“Em thấy sao?”
Cố Cảnh Sâm nhướng mày hỏi cô gái đi bên cạnh, ánh mắt đầy ý cười:
Đinh Thiển ấn vào bụng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cảm nhận được độ cong của lòng bàn tay khiến cô không khỏi nhếch miệng cười.
“Quả nhiên là không khí trong lành hơn trong thành phố nhiều.”
“Tiểu Thiển!”
Tống Dao đứng đứng giữa ban Liên lạc vẫy tay với Đinh Thiển, chờ cô quay sang thì Tống Dao mới mập mờ làm mặt quỷ với cô:
“Tớ đi theo bọn họ lên trước đây.
Đàn anh Cố, em giao Tiểu Thiển cho anh nhé!”
Cố Cảnh Sâm khẽ cười, gật đầu.
Tống Dao cười tươi rói, theo mọi người trong ban Liên lạc đi về phía chân núi.
Quả nhiên ai nấy đều đầy vẻ hóng hớt, dưới sự dẫn dắt của trưởng ban Phương Hạo mọi người của ban Kỹ thuật vô tình “Đi ngang qua” cạnh Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển.
“Đàn anh Cố, đàn em Đinh Thiển là hoa khôi của Ban Kỹ thuật bọn tôi, canhậu nhất định phải hộ tống em ấy lên núi nhé.”
Cố Cảnh Sâm nở nụ cười nhìn vẻ mặt đầy vô tội của hoa khôi Ban Kỹ thuật bên cạnh rồi quay lại cười với họ.
“Được.”
Sau khi Ban Kỹ thuật dặn dò xong, Đoạn Kính Phong lập tức bước tới.
Anh ấy rối rắm nhìn Cố Cảnh Sâm, vừa định mở miệng đã bị ánh mắt của Cố Cảnh Sâm ngăn lại.
“Chủ tịch Đoạn.”
Cố Cảnh Sâm cười nhạt nhìn Đoạn Kính Phong: “Tống Dao là bạn cùng phòng của Tiểu Thiển, Phương Hạo là trưởng ban của Tiểu Thiển.
Bọn họ giao phó cho tôi thì tôi đi, cậu tới với thân phận gì?”
“…..”
Đoạn Kính Phong nhìn Cố Cảnh Sâm đầy vẻ bất đắc dĩ.
Anh ấy thấy Cố Cảnh Sâm không hề muốn bàn luận về vấn đề từ chức thì chỉ đành thầm thở dài.
Đoạn Kính Phong quay về phía Đinh Thiển.
“Hotboy Cố là ‘Cục vàng’ tiền nhiệm của Hội sinh viên nên sinh ra rất nhiều tật xấu đấy —- Đành phiền đàn em Đinh Thiển hộ tống ‘Cục vàng’ lên núi nhé.”
Đinh Thiển hoàn hồn, mỉm cười: “Chủ tịch Đoạn yên tâm, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Đoạn Kính Phong mới giận dỗi quay đầu lườm Cố Cảnh Sâm.
“Tôi là đồng nghiệp cũ của cậu, có thể phó thác chút chứ đúng không?”
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ nhếch lên.
Anh giơ tay vỗ vai Đoạn Kính Phong, đôi mắt đen láy.
“Tôi rời đi trước với ai cũng tốt cả….
Chủ tịch Đoạn, làm tốt nhé.”
“…..”
Ánh mắt Đoạn Kính Phong khẽ sáng lên, hình như anh ấy nhận ra điều gì, bèn thở dài trong lòng.
“Cảm ơn.”
Sau khi nói xong, anh ấy lập tức theo kịp đám người leo lên núi.
Cố Cảnh Sâm dời mắt, vừa quay đầu đã thấy chiếc đầu nhỏ bé thò đến trước mặt mình.
Đinh Thiển vẫn đang nhìn về hướng Đoạn Kính Phong rời đi.
“Em nhìn gì vậy?
Cố Cảnh Sâm thấy hành động của cô gái nhỏ thì bật cười.
Đinh Thiển không nhanh không chậm quay lại nhìn anh.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp như đang nghiên cứu điều gì đầy.
Cố Cảnh Sâm cụp mắt, thấp giọng hỏi: “Đẹp không?”
“….”
Đinh Thiển cạn lời, lườm Cố Cảnh Sâm một cái, sau đó cô điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc và nhỏ giọng hỏi.
“Có phải nếu anh tiếp tục ở lại Hội sinh viên thì chủ tịch Đoạn sẽ không ổn lắm đúng không?”
Cố Cảnh Sâm thừ ra, sau khi hoàn hồn thì nhìn Đinh Thiển đầy vẻ khen ngợi.
“Em đoán được sao?”
“Từ cuộc thi lắp ráp máy tính lần trước đó, lúc giáo sư Tuỳ Thành Văn của hội sinh viên đến hội trường thì em cảm thấy thầy ấy rất coi trọng anh.”
Đinh Thiển nghĩ một lát: “Hơn nữa trước đây em nhớ rõ Tiểu Dao từng nói tuy anh là Phó chủ tịch nhưng lại là người được các giáo viên đích thân chỉ định… Nghĩ như vậy thì tuy chủ tịch