“Có phải…bọn tôi…..đến không đúng lúc lắm phải không?”
Thành viên của hội sinh viên đứng đờ người ngay trước cửa lều, trong đó có một người dò hỏi.
“Mọi người nhìn thấy cái gì sao?”
Phương Hạo đang đứng ở đằng trước lập tức tỉnh táo lại, quay về phía những người khác, sau đó ra sức nháy mắt mấy cái để ra hiệu.
Thế là những người khác cũng vội vàng hoàn hồn, miệng thì nói: “Không thấy gì cả, không thấy gì cả, bọn tôi không thấy gì hết luôn” rồi đi ra ngoài.
Đinh Thiển nằm trong lồng ngực mang theo hơi thở thơm mát quen thuộc khiến cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đã đủ để tự bốc cháy luôn rồi.
“… Điện thoại anh reo chuông, em chỉ muốn …”
Đinh Thiển cố gắng mượn sức tay đỡ cơ thể ngồi dậy, hai má ửng hồng giải thích với anh.
Nhưng mà cô vừa mới ngẩng dậy chưa đến 10cm, thậm chí còn chưa kịp nhìn vẻ mặt và phản ứng của người đàn ông đang bị mình đè dưới người thì đã bị người nào đó khẽ đẩy cánh tay đang dùng sức của mình một cái.
Cơ thể lại mất lực ngã xuống lần nữa.
Đinh Thiển cũng không cảm thấy bất ngờ khi mình lại rơi vào vòng tay của Cố Cảnh Sâm.
——Hơn nữa, chắc chắn lực đẩy như vô tình vào khuỷu tay cô là do người nào đó nãy giờ luôn im lặng nằm bên dưới người cô.
“Anh xin lỗi nhé.”
Giọng nói của Cố Cảnh Sâm vang lên mang theo một chút ý cười hơi khàn, chẳng có một chút thành tâm nào: “Anh cũng không cẩn thận.”
Đinh Thiển: “…”
Đây chắc chắn là lời nói dối không hề có chút thành tâm nào mà cô từng nghe.
Đinh Thiển cảm thấy lòng bàn tay của Cố Cảnh Sâm từ từ bao phủ lên lưng mình đầy sự vỗ về và ấm áp.
Sau đó, Cố Cảnh Sâm dùng chút lực xoay người sang một bên, ôm cô gái đang nằm trên người mình vào trong lòng.
Thế là động tác của hai người chuyển sang nằm nghiêng đối mặt với nhau.
Đinh Thiển hơi ngẩng mặt lên, nhưng nhìn lên thì cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm cứng cỏi của Cố Cảnh Sâm.
Dường như nhận ra được sự lo lắng trong lòng cô, Cố Cảnh Sâm khẽ cười.
Nơi lồng ngực cô đang tựa lên vang lên sự rung động —
“Anh hơi buồn ngủ, ngủ với anh một lát nhé, được không em?”
Trong lòng Đinh Thiển đấu tranh một giây cho có lệ, sau đó cảm thấy mình rất không hề có nghị lực gật đầu với anh.
…………
Sự thật chứng minh rằng độ tin cậy của câu “Bọn tôi chưa thấy gì hết” của trưởng ban Phương Hạo là bằng không.
Vào chiều hôm đó khi Đinh Thiển bò ra khỏi căn lều không phải của mình, những ánh mắt mập mờ và những câu truyền miệng đã bay khắp trời.
Lòng Tống Dao như lửa đốt chạy đến gặp Đinh Thiển để hỏi rõ thực hư.
“Tiểu Thiển, nghe nói cậu đã đẩy ngã D thần của bọn tớ xuống hả? Thật hay giả vậy?”
“… Nếu cú đẩy này chỉ là một động từ hành động với một ý nghĩa đơn thuần,” Đinh Thiển nói với vẻ mặt vô cảm, “Vậy thì thật không may, câu trả lời là ‘Đúng vậy’.”
“Ôi trời, Tiểu Thiển —-“
Tống Dao khoa trương che mặt lại, “Rốt cuộc thì cậu vẫn không để lại một chút cơ hội nào cho fan vợ và fan bạn gái của D thần – Cậu cô gái tàn nhẫn này!”
“…”
Vẻ mặt Đinh Thiển vô cảm liếc Tống Dao một cái.
Tống Dao thấy điềm báo Đinh Thiển sẽ thẹn quá hóa giận, bèn tự giác đưa tay lên làm động tác kéo khóa đôi môi của mình lại.
Trầm ngâm một hồi, Đinh Thiển đặt đồ trong tay xuống, quay đầu lại hỏi Tống Dao, “Cậu có nhìn thấy anh ấy không?”
“Anh ấy? Ai cơ?”
Tống Dao buột miệng thốt lên, tiếp đó mời hoàn hồn, “À, cậu nói là D thần ư? Tớ có thấy, hình như nam sinh ở bên kia đang thảo luận về việc sắp xếp cho buổi tối, tớ thấy đàn anh Cố cũng qua bên đó.”
Đinh Thiển gật đầu, đi theo hướng Tống Dao chỉ.
Cô mới đi vài chục mét thì đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Cảnh Sâm.
Cách một vài cây cổ thụ có cành cây lởm chởm, Đinh Thiển vừa định bước tới thì lại nhìn thấy một cô gái đang bước đến bên cạnh Cố Cảnh Sâm từ hướng khác.
“Đàn anh Cố, em có chuyện muốn nói với anh, không biết có thể đến–“
“Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên không ngoài dự đoán.
“Em…” Rõ ràng cô gái kia cũng hơi bối rối, ngập ngừng một hồi rồi mới nói “Em đã muốn nói với anh từ lâu rồi… Nhưng mà vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Đàn anh Cố, anh sắp rời khỏi Hội sinh viên rồi, nếu như lần này em không nói thì có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nên em muốn nói với anh là, em–“
Cô gái nói đến đây thì ngừng, Đinh Thiển tò mò giương mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Cố Cảnh Sâm đang ra hiệu cô ta dừng lại.
Sau đó anh cụp mắt, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Tôi có bạn gái rồi, cô ấy rất tốt, nếu có thể được ở bên cô ấy mãi mãi thì đó sẽ là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi; Hơn nữa tôi không muốn có bất kỳ tin đồn nào khiến cô ấy hiểu lầm – Vậy thì xin hỏi, cô còn có gì muốn nói với tôi nữa không?”
“…”
Dư âm vừa dứt thì không còn bất kì câu đối thoại nào nữa, tiếp theo là tiếng cô gái nhanh chân chạy đi.
Đinh Thiển trốn ở sau gốc cây thở dài một hơi, nhưng khóe môi lại không kiềm chế được cong lên.
Cô bước ra từ phía sau cái cây, bước nhanh đến bên cạnh Cố Cảnh Sâm.
Trong ánh mắt giật mình của Cố Cảnh Sâm, Đinh Thiển mỉm cười vươn tay ôm eo đối phương——
“Vừa nãy ở trong liều em nên làm thế này— Vậy mà em quên mất, tiếc thật.”
“…”
Sau khi Cố Cảnh Sâm hoàn hồn, anh khẽ cười và ôm cô vào lòng.
“Bây giờ em còn tiếc không?”
“Không đâu ạ.” Đinh Thiển siết chặt vòng tay, mỉm cười, “Em rất hạnh phúc.”
======
Theo kế hoạch thì Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển cũng giống như những thành viên còn lại của Hội sinh viên, hai người sẽ trải qua một đêm cắm trại vui vẻ và náo nhiệt ở núi Ba Phục.
Tuy nhiên, kế hoạch không bao giờ theo kịp những thay đổi.
Vậy mà trên núi Ba Phục lại có thể nhận được tín hiệu điện thoại di động một cách rất kỳ diệu.
Vào lúc 5:30 chiều, Cố Cảnh Sâm nhận được một cuộc gọi từ Vương Thao.
“Buổi họp báo ra mẫu mới của Kura?”
Cố Cảnh Sâm cau mày, “Chuyện này liên quan gì đến em.”
“Cái gì mà có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu là người phát ngôn đó cậu hai Diva của tôi ơi !”
Vương Thao ở đầu dây bên kia điện thoại sắp khóc đến nơi.
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh đang