Tú Ảnh hiện đã đỡ hơn, chỉ còn băng bó nhẹ bên bả vai, mạn sườn và sụn mũi còn thâm tím nhẹ, sẽ sớm khỏi.
Cô ngồi chồm dậy, xỏ nhanh đôi dép rồi chạy vù qua thư phòng của Viên Dạ Trì.
Tới nơi, cô đập mạnh tay vào cửa, nói lớn:
- Dạ Trì, em cần nói chuyện
Bên trong là Dạ Trì và Chu Toàn đang nói chuyện gì đó, cũng xong rồi, hắn kí xoẹt hai bản giấy gì đó rồi đáp lại:
- Cửa không khóa, vào đi
Tú Ảnh nghe vậy liền nôn nóng mở cửa nhưng vấn đề là cánh cửa này sao nặng nề thế nhỉ? Cô phải dùng một tay kéo ra, mỗi lần kéo chỉ nhích được khe cửa một tí một.
Chu Toàn quay ra nhìn thấy vậy liền nói nhỏ:
- Để tôi mở giúp cô chủ
Toan đi nhưng liền bị Dạ Trì ngăn lại, hắn nhàn nhã gác chéo chân, thoải mái đáp:
- Không cần, Tú Ảnh sức như sư tử cái, cứ để cô ấy tự mở
Cả hai người đàn ông mắt chăm chăm nhìn về khe cửa đang dần được mở ra, Tú Ảnh ướm cho cơ thể mình chui lọt vào.
Vào trong căn phòng, Tú Ảnh khoan đi tới hỏi chuyện nam nhân mà đứng thở lấy lại sức, sau cùng chầm chậm tiến lại.
Chu Toàn kính cẩn chào rồi rời đi, chỉ là lúc anh ta ra phía cánh cửa, mở một động tác nhẹ liền ra vào đóng cửa như bình thường.
Tú Ảnh nhăn mày, thắc mắc:
- Sao...Sao cánh cửa kia em mở khó vậy? Chu Toàn lại...
Dạ Trì vươn vai đứng lên, ôn tồn giải thích:
- Cửa cách âm, tránh đạn pháo.
Thư phòng tôi dạng như một lô cốt nhỏ, không thể phá vỡ
Hắn quay ra khoác vai cô, châm chọc:
- Cánh cửa này so với sức tôi hay Chu Toàn thì mở ra đơn giản.
Còn em thì...um haha
Dạ Trì xấu tính bụm miệng cười, nghĩ lại nhìn cô vừa vật lộn với cánh cửa trông thực sự vô vọng khi mãi mới mở được.
Tú Ảnh nghiêm túc trở lại, hỏi:
- Lão Phú chết...có liên quan gì tới anh không?
Câu hỏi này khiến Dạ Trì mặt hơi biến sắc, đơn điệu đáp:
- Có thì sao? Mà nếu không thì sao?
Câu trả lời không cụ thể, ngược lại cố ý thử xem phản ứng của nữ nhân.
Tú Ảnh thở dài, chầm chậm giải thích:
- Tại sao anh làm vậy chứ? Như vậy là...có tội đó...
Viên Dạ Trì ngồi ngửa xuống ghế sofa, nhăn mày trước những lời đạo lý mà Tú Ảnh đang nói.
Cô dẫn ra những trường hợp xấu, bị phát hiện, rồi nói đến cả chức tước của lão Phú, nếu bị điều tra sẽ bất lợi cho không chỉ mỗi hắn.
Sau cùng Dạ Trì ngắt lời:
- Được rồi, Ảnh Ảnh.
Em nghĩ tôi là một thằng ngu hay sao? Dĩ nhiên tôi cũng phải lo liệu hết các bước
Giọng hắn thâm trầm nói thêm:
- Và...cũng không phải lần đầu
Tú Ảnh trầm mặc cúi gục đầu xuống, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trong lòng như có gì đè nặng