Bởi vì giấy viết thư bị xé quá nát, cho nên vẫn thiếu chút trang giấy, chỉ có thể miễn cưỡng ghép ra được mấy chữ:
Bá, tâm, ta, chiếm, ngươi, muốn.
Nam Bảo Y một mặt mộng,"Ngươi muốn chiếm lấy tâm ta....."
Nàng không muốn chiếm lấy tâm của quyền thần đại nhân nha!
Cũng bởi vì hắn cảm thấy nàng muốn chiếm lấy tâm hắn, vì vậy mới không để ý nàng?
Cũng quá tự luyến đi!
Huống chi nàng chiếm lấy tâm hắn thì thế nào, chẳng lẽ nàng không phải là muội muội hắn yêu thương nhất sao?
Hàn Yên Lương buông khung thêu xuống, mị thái xuất hiện liên tục duỗi lưng một cái.
Nàng liếc nhìn mặt bàn," Ghép xong rồi?"
" Ừm..."
Nam Bảo Y vô ý thức trả lời, nhớ tới cái gì, lại vội vàng đem trang giấy làm loạn.
Nàng mất tự nhiên quay đi, làm bộ không có chuyện gì đem đống giấy cắt vào hầu bao.
Hàn Yên Lương cười ý vị thâm trường.
" Ta muốn chiếm lấy tâm của ngươi", không phải là nhận được một phong thư tình nha, nhìn bộ dáng ngại ngùng kia, quả nhiên tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời.
Nàng lười nhác đi vạch trần nàng, thản nhiên nói:" Chia hoa hồng cũng đã cầm, ta cũng không giữ ngươi lại dùng bữa tối.
Cuối năm, có thời gian lại viết thêm một bản thoại nữa, ta kêu người đi tập luyện, thừa dịp tháng giêng hấp dẫn nhiều khách nhân một chút, ngươi cũng có thể kiếm nhiều một chút hoa hồng."
" Biết rồi!"
Nam Bảo Y đứng dậy muốn đi, nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nhíu mày.
Cuối năm, hẳn là nàng cũng nên đưa Nam Yên một phần lễ vật.
Nàng chuyển hướng Hàn Yên Lương," Ngươi phái người đi Duyệt Lai trấn, tìm một hộ nhân gia họ Liễu, nói cho nhân gia kia, Liễu Tiểu Mộng sắp trở thành Nam tam phu nhân, mời bọn họ đến uống rượu mừng."
Hàn Yên Lương nghiêng đầu.
Văn tự bán mình của Liễu Tiểu Mộng, lúc trước đều luôn nằm trong tay nàng, bởi vậy nàng rất rõ ràng bối cảnh xuất thân của Liễu Tiểu Mộng.
Gia cảnh bần hàn, một cặp huynh tẩu, nghe nói dưới gối cặp huynh tẩu này còn có một nam một nữ, cả nhà đều trời sinh tính tham lam.
Nếu như bọn hắn nghe nói Liễu Tiểu Mộng sắp trở thành Nam tam phu nhân, ách...
Đôi mẹ con kia đừng nghĩ qua được năm tháng tốt.
Nàng phong tình vạn chủng vẩy tóc đen," Ta làm việc, Nam lão bản yên tâm."
Nam Bảo Y bước ra nhã tọa.
Kiếp trước, sau khi Liễu Tiểu Mộng gả vào, người nhà mẹ nàng cũng liền vào phủ ở.
Ăn uống hưởng lạc, yêu cầu tiền bạc, mượn nhờ danh tiếng Nam gia, tự mình mở cửa hàng gấm Tứ Xuyên trên đường Phù Dung, trở thành phú thương Cẩm Quan thành.
Nàng đần độn theo Nam Yên gọi bọn họ cữu cữu, cữu nương, đần độn coi bọn hắn là trưởng bối mà hiếu thuận.
Thế nhưng thời điểm Nam gia nghèo túng, đại ca hướng bọn họ mượn bạc đông sơn tái khởi, không chỉ bị bọn hắn từ chối, còn bị bọn hắn chế nhạo giễu cợt.
Đại ca của nàng từng là một thiếu niên kiêu ngạo như vậy...
Dựa vào cái gì phải nhận loại xấu hổ cùng chênh lệch kia?
Nam Bảo Y đi ra Ngọc Lâu Xuân.
Nàng đứng dưới mái hiên, tuỳ tiện để Hà Diệp buộc áo choàng lên cho nàng cánh môi cong lên mỉa mai.
Nàng không kịp chờ đợi, muốn nhìn mẹ con Liễu thị cùng nhà mẹ đẻ các nàng đấu tranh nội bộ!
Trùng hợp, Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên cũng bước ra Ngọc Lâu Xuân.
Ngoài trời chính đang đổ tuyết mịn.(ahr)
Trình Đức Ngữ trông thấy nữ hài nhi xinh đẹp tinh xảo kia, trong mắt ngập tràn ánh sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Rõ ràng là dáng vẻ tươi cười gian xảo, nhưng trên khuôn mặt nàng lại nhìn phi thường đáng yêu bướng bỉnh.
Nàng tuyệt đối không phải tiểu thư khuê các theo khuôn phép gò bó, nhưng cái loại phản nghịch cùng ngang bướng kia xuất hiện trên người nàng, lại câu dẫn ánh mắt không hiểu.
"....!Vậy chúng ta nói xong, lúc tháng giêng, Yên nhi tới phủ ngươi chúc tết?"
Nam Yên thẹn thùng buông thõng tầm mắt, dáng vẻ tươi cười mười phần ngọt ngào.
Chỉ là nàng nói xong, chờ thật lâu vẫn không thấy Trình Đức Ngữ trả lời.
Nàng kinh ngạc ngước mắt, nhìn theo tầm mắt Trình Đức Ngữ, vừa lúc nhìn thấy Nam Bảo Y.
Nàng rất đẹp, là loại đẹp chói lọi kia, vẻ đẹp tinh xảo cao quý, chỉ có nữ hài nhi được cả nhà nuông chiều, mới có thể toát ra loại khí độ này.
Hay lồng trong tay áo, vô ý thức nắm chặt.
Trên mặt nàng vẫn treo nụ cười như cũ nhẹ nhàng nói:" Không nghĩ tới Kiều Kiều cũng tới xem kịch....!Trình ca ca, ngươi có cần phải đi lên chào hỏi một tiếng?"
Trình Đức Ngữ thu lại tầm mắt.
Sắc mặt hắn có chút khó coi.
Hắn là người đọc sách, kiến thức rộng rãi, coi như mỹ nhân ngồi trong lòng