Trình Đức Ngữ giận không kiềm chế được," Ngươi....."
" Nhị ca ca!";
Nam Bảo Y thân thiết gọi, ngắt lời hắn.
Nàng nhặt lên thỏi bạc trên mặt đất, lại vịn tay Hà Diệp, khập khiễng đi tới trước mặt Tiêu Dịch, "Sao ngươi lại tới đây?"
" Từ quân doanh trở về, trông thấy xe ngựa của ngươi dừng bên ngoài Ngọc Lâu Xuân, bởi vậy tiến vào nhìn xem."
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn đầu gối của nàng, quay người đi tới hướng xe ngựa," Hồi phủ."
Trình Đức Ngữ xoa mu bàn tay đỏ bừng, nhẫn nhịn lửa giận, trơ mắt nhìn hai người đi xa.
Nam Yên đi đến bên cạnh hắn, ý vị thâm trường:" Trong mấy cái muội muội, nhị ca thương nhất Kiều Kiều.
Bộ dáng khi hai người chung đụng, nói là huynh muội kỳ thật càng giống..."
Nàng muốn nói lại thôi.
Trình Đức Ngữ trầm giọng:" Ngươi muốn nói cái gì?"
" Trình ca ca mới trở về từ Trường An, không biết lúc trước Cẩm Quan thành từng có chút tin đồn.
Rất nhiều người nghị luận, Tiêu Dịch hắn...!có mang tâm tư với Kiều Kiều.
Theo ta được biết, tổ mẫu còn từng tìm Tiêu Dịch mật đàm."
Trình Đức Ngữ trầm mặc.
Ánh mắt Tiêu Dịch nhìn về phía Nam Bảo Y, xác thực quá mức cưng chiều.
Trách không được Nam Bảo Y muốn cùng hắn từ hôn.
Hắn mặc dù xuất thân phủ thái thú, nhưng trong mắt nàng, so với Tiêu Dịch mười tám tuổi phong hầu, chỉ sợ kém một đoạn.
Thật là một nữ nhân đen lòng hám lợi!
Nam Yên đem tất cả biểu lộ biến ảo của hắn thu hết vào mắt.
Nàng cười cười, ôn thanh nói:" Đã không còn sớm, ta cũng nên trở về.
Chuyện của mẫu thân ta, mong rằng Trình ca ca giúp đỡ."
Nàng phúc thân hành lễ, hướng bên ngoài lâm viên đi.
Thị nữ nhỏ giọng nói:" Tiểu thư, rõ ràng nha gì có thể cùng Trình công tử đi dùng chung bữa tối bồi dưỡng tình cảm, vì sao đột nhiên muốn hồi phủ?"
Nam Yên sắc mặt âm trầm như nước.
Nàng lạnh giọng:" Ngươi không nhìn thấy, Trình Đức Ngữ nổi lên hứng thú với tiện nhân Nam Bảo Y kia hay sao?! Nam nhân đều rất tiện, ta càng thân cận hắn càng không để ý! Mục đích của ta đã đạt được, trước cuối năm, ta sẽ không gặp lại hắn."
" Tiểu thư thông minh!"
Một bên khác, xe ngựa Nam phủ.
Nam Bảo Y ngồi trên giường êm, cẩn thận cuốn váy lên.
Váy lụa đè lên đầu gối có chút hơi đau.
Tiêu Dịch nhìn nàng một lát, vươn tay, rất quen nắm chặt mắt cá chân nàng.
Hắn giúp nàng lấy ra giày thêu cùng vớ lưới, đưa chân nàng đặt trên đầu gối mình.(ahr)
Hắn cuốn ống quần nàng lên.
Bắp chân Nam Kiều Kiều cân xứng tinh tế, trắng nõn như mỡ đông.
Bởi vì nguyên nhân năm này tháng nọ đều bôi cao trân châu, đầu ngón tay đụng vào, kiều nộn mềm mại như tơ lụa.
Thậm chí sẽ làm hắn lo lắng, nếu để nàng mặc quần áo bông vải sợi đay, sẽ trầy da thịt.
Mà đầu gối của nàng một mảnh xanh tím.
Dạng vết thương nhỏ này nếu xuất hiện trên người hắn, căn bản hắn sẽ không để ý.
Thế nhưng xuất hiện trên người Nam Kiều Kiều, vậy mà hắn lại cảm thấy nghiêm trọng.
Đầu ngón tay khẽ vuốt qua đầu gối của nàng, hắn nói:" Nam Kiều Kiều, ngươi là con thỏ sao? Có thể đi bộ thật tốt được không?"
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng chỉ là bởi vì tâm tình không tệ, vì vậy lúc đi bộ nhảy nhót mấy lần, ai nghĩ tới trên đường sẽ có khối băng?
Có thể thấy được làm người không thể tuỳ tiện nhảy nhót.
Nàng nhìn Tiêu Dịch mở bình sứ ra, lấy ra một khối dược cao bôi lên đầu gối của nàng.
Thiếu niên quyền cao chức trọng, mắt phượng buông xuống, sườn mặt lạnh lùng, lại mang lại cho nàng cảm giác an toàn không hiểu.
Quyền thần đại nhân, là sủng nàng.
Cái nhận biết này để Nam Bảo Y vểnh lên cái đuôi.
Nàng lấy hầu bao xuống, đắc ý lung lay trước mặt Tiêu Dịch," Nhị ca ca, ta đã ghép ra thư của ngươi!"
Động tác bôi dược cao của Tiêu Dịch có chút dừng lại.
Hắn buông ống quần cùng váy xuống, lạnh lùng nói:" Đêm qua say rượu, bởi vậy viết lung tung, ngươi không cần để ở trong lòng."
Nam Bảo Y một tay ôm lấy cổ hắn, chủ động tiến đến bên tai hắn," Nhị ca ca chất vấn ta, có phải là muốn chiếm lấy tâm của ngươi...."
Sắc mặt Tiêu Dịch khẽ nhúc nhích.
Tiểu cô nương làm ngược trình tự?
Hắn quay đầu nhìn Nam Bảo Y.
Nàng cười như một tên du côn hư hỏng, phồng lên khuôn mặt trắng nõn, đáng yêu vô cùng.
Hắn đưa tay khiêu khích nắm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, thuận thế hỏi:" Vì vậy, Kiều Kiều có phải nghĩ chiếm lấy lòng ta hay không?"
Nam Bảo Y tránh khỏi tay hắn, vuốt vuốt khuôn mặt bị bóp đau.
Nàng trong hư không làm động tác nhặt cung cài tên, nghiêm túc nhắm chuẩn trái tim Tiêu Dịch.
" Hưu..." nàng buông tay kéo dây cung ra.
Tiêu Dịch nhíu mày.
Nam Bảo Y hoạt bát hướng hắn trừng mắt nhìn," Ta bắn trúng tim ca xa, tâm của ngươi, về sau thuộc về ta!"
Tiểu cô nương mặt mày