Nàng đã từng nhìn qua sổ sách tư của Tiêu Dịch.
Trong trương mục lấy số lượng vạn làm đơn vị, một khi toàn bộ đổi thành lương thực....Nếu như năm sau Thục quận không mất mùa, như vậy những lương thực kia đều vô dụng.
Mấy trăm vạn lượng bạc trắng, cũng đổ xuống sông xuống biển!
Chờ sau khi những phụ tá kia rời đi, Nam Bảo Y thử dò xét nói:" Nhị ca ca, ngươi cứ như vậy liền tin tưởng ta? Ta không biết nhìn tinh tượng cũng không biết bói toán, nếu như mùa xuân năm sau không phát sinh hạn hán...."
Tiêu Dịch cũng không thèm để ý.
Tiểu cô nương này không biết, biểu lộ của nàng lúc miêu tả hạn hán mùa thu có bao nhiêu lo lắng.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu như vừa rồi hắn cự tuyệt tích lương, sợ là tiểu cô nương sẽ trực tiếp khóc lên.
Hắn đưa tay sờ sờ cái ót nàng," Ta đã nói, Nam Kiều Kiều nói gì, ta đều sẽ tin.
Có ta ở đây, Thục quận sẽ không có một bách tính nào phải chết đói."
Ngoài cửa sổ gió tuyết phiêu diêu.
Thiếu niên ngồi bên đèn lưu ly, tướng xương hoàn mỹ tinh xảo, thật sự là kim tướng ngọc chất, phong thái trác tuyệt.
Mà lúc hắn cười lên mặc dù lười biếng ngả ngớn, nhưng trong tròng mắt đen nháy lại ẩn giấu trầm ổn cùng tự tin, khiến Nam Bảo Y tin phục một cách không hiểu.
Nhị ca ca là anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Nếu hắn nói sẽ không để cho một bách tính Thục quận phải chết đói, như vậy hắn nhất định có thể làm được.
Hắn cứ như vậy tín nhiệm nàng, nàng cũng sẽ tín nhiệm hắn!
Bị tiểu cô nương dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Dịch có chút không được tự nhiên.
Hắn quay mặt chỗ khác, lười nhác nói:" Nam Kiều Kiều, nếu mùa xuân năm sau không phát sinh hạn hán, ngươi phải đền bù cho ta."
Nam Bảo.
" A" một tiếng, vô ý thức nhìn ngân phiếu mình giấu đầy dưới giày thêu," Ta, ta cũng không có bạc nha!"
Tiêu Dịch đùa nàng:" Không sao, Nam gia phú quý."
Nam Bảo Y tranh luận:" Nhà ta cũng không có bạc!"
Tiêu Dịch cười ý vị thâm trường," Lấy người bồi nợ, cũng là có thể."
Tiểu kiều nương Nam phủ a, trắng nõn mềm mại.
Chừng hai năm nữa, liền trưởng thành cô nương cập kê chờ gả, dùng để bồi nợ, không có gì thích hợp bằng.
Hắn cười lên quá khiếp người, Nam Bảo Y không hiểu sợ hãi.
Nàng ôm lấy ly rượu, nhỏ giọng nói:" Nha hoàn gia đinh trong phủ, đều là người hầu từ nhỏ, tình cảm cùng chúng khá tốt, sẽ không dùng bọn hắn bồi nợ đâu."
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
Nam Bao Y nhấp ngụm rượu," Nhị ca ca, không gạt ngươi, ta cũng muốn khuyên tổ mẫu cùng biểu ca lấy bạc tích lương thực, nhưng ta trong mắt bọn hộ chỉ là tiểu hài tử, chắc chắn bọn họ sẽ không tin tưởng lời ta nói...."
Tiêu Dịch không muốn nhìn nhất là bộ dáng lo lắng của nàng.
Tiểu kiều nương mới mười ba tuổi, nên hạt vui, đơn thuần ngây thơ.
Cả ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, trưởng bối cùng nam nhân trong nhà để làm gì?
Hắn lại hướng nàng gõ nhẹ cái chán nàng một cái," Việc này để ta xử lý.
Kiều Kiều nhà chúng ta, cứ vui vẻ ăn tết liền được."
Giờ tý đã đến.
Nhà nhà đốt đèn, tiếng pháo nổ vang khắp mọi nơi.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, là quan phủ đón năm mới bên bờ sông.
Nam Bảo Y kích động đem Tiêu Dịch kéo ra ngoài.
Hai mắt nàng lấp lánh, đưa tay chỉ hướng màn đêm:" Nhị ca ca, đóa pháo hai này thật đẹp! A a a, đoá kia cũng đẹp! Kia, đóa kia đẹp nhất!"
Tiêu Dịch cười nhạo.
Hắn nắm eo nhỏ tiểu cô nương, để nàng tựa vào ngực hắn, an tâm thưởng thức pháo hoa.
Gió lạnh nổi lên bốn phía.
Đôi mắt Nam Bảo Y cong lên như vầng trăng.
Ở chung với nhị ca ca ngắm pháo hoa, ngay cả bình minh ngày mai, tựa hồ cũng trở nên đáng để mong chờ....
Ngàn vạn hộ gia đình Cẩm Quan thành đều náo nhiệt.
Tú lâu.
Cô nương châu tròn ngọc sáng, la hét muốn đón giao thừa đến bình minh, lại đến giờ tý đã lặng yên tiến vào mộng đẹp.
Thiếu niên mặc đồ thị nữ, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn nàng, nhưng vẫn đem chăn nhung ôn nhu đắp lên đầu vai nàng.
Lâm viên.(ahr)
Một thiếu niên đến từ một thời không khác, đứng trên ngọn cây, thu lại tất cả vui cười giận mắng hàng ngày, trầm mặc nhìn pháo hoa dưới ánh trăng.
Thủy triều lên xuống, lại không có một vầng ánh trăng có thể dẫn hắn về nhà.
Đình phù dung.
Công tử áo trắng như tuyết, sắc mặt ngưng đọng nhìn hai mươi viên tám đồng tiền cổ trên thư án.
Hắn than nhẹ:" Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang, tiền long tại uyên, thanh vân thẳng thượng ;