Nam Bảo Y trở lại khuê phòng, đem toàn bộ thị nữ đuổi ra ngoài.
Nàng tiến vào trong trướng muốn ngủ một lát, lật qua lật lại mà không thể ngủ được.
Trong đầu lặp đi lặp lại hiện lên hình ảnh lão cha cùng Liễu thị ân ân ái ái, khiến cho nàng tâm phiền ý loạn, hận hiện tại không thể lập tức xông ra phủ đi đem lão cha lôi về.
Lúc Tiêu Dịch đi vào, nhìn thấy giày thêu bị đá tuỳ ý trên mặt đất, tiểu cô nương trốn trong màn trướng, đang ôm hai đầu gối ngẩn người.
Hắn hững hờ vuốt lại vạt áo.
Nam Bảo Y nhìn thấy hắn, không vui đẩy ra màn trướng, " Nhị ca ca, nơi này là khuê phòng của ta, ngươi tiến vào làm gì?"
Tiêu Dịch lấy ra một cái hộp kẹo hoa đào.
Hắn ung dung chậm rãi mở ra hộp nhỏ, chọn lấy một viên kẹo nhỏ màu hồng nhạt bỏ vào miệng.
" Vị ô mai..." Hắn cười nhẹ, " Nếm thử?"
Nam Bảo Y ghét bỏ, " Ngươi lớn như vậy còn ăn kẹo, không biết xấu hổ!"
" Điêu ngoa bốc đồng tiểu khóc bao, không phải cũng sẽ làm nũng để cha ngươi mua kẹo cho ngươi ăn sao?" Tiêu Dịch đem hộp kẹo đưa cho nàng, " Cho ngươi."
Nam Bảo Y nhìn chằm chằm cái hộp kẹo tinh xảo xinh đẹp kia, hơn nửa ngày mới đưa tay tiếp.
Nàng ôm hộp kẹo, hai mắt đẫm lệ hồng hồng, " Ta đối phụ thân nũng nịu, để hắn mua kẹo cho ta, cũng không phải bởi vì ta muốn ăn kẹo...Ta chỉ là, hy vọng hắn đem ta để ở trong lòng."
" Thế nhưng cha ngươi rõ ràng không có ý định cần ngươi, hắn càng để ý cái nhà bên ngoài kia." Tiêu Dịch dù vậy vẫn ung dung thưởng thức bộ dáng hai mắt đẫm lệ của nàng, " Nam Bảo Y, ngươi nên làm cái gì bây giờ?"
Nam Bảo Y đưa tay lau nước mắt, bị Tiêu Dịch chế giễu có chút phiền chán.
Sờ lên hộp kẹo hoa đào, bỗng nhiên nàng nhíu mày, " Nhị ca ca đưa kẹo cho ta là có ý tứ gì? Nhị ca ca lại muốn làm ta vui vẻ sao?"
Tiêu Dịch mỉm cười, " Bất quá là mượn cơ hội đưa kẹo, tới chê cười ngươi thôi.
Lúc trước ngươi đối với ta làm qua cái gì, trong lòng ngươi với ta đều biết rõ.
Nam Bảo Y, hai ta còn rất nhiều chuyện chưa tính xong."
Tính toán chi li....
Nam Bảo Y trong lòng nói thầm, thực sự không có tâm tình đáp lại hắn, " Nếu nhị ca ca chê cười đủ rồi, vậy thì nhanh rời khỏi đi, ta muốn ngủ."
Nói xong, buồn bã ỉu xìu tiến vào trong chăn.
Tiêu Dịch nhìn xem chăn cuộn lại thành một đoàn.
Hắn ngồi một lát, lấy ra một phong thư da trâu từ trong tay áo đặt ở bên gối, mới đứng dậy rời đi.
Nam Bảo Y lặng lẽ từ trong chăn chui ra ngoài.
Đưa đầu nhìn một cái thấy cửa phòng đã đóng, nàng tò mò mở ra phong thư.
Con người có chút thu nhỏ.
Đây là....
Văn tự bán mình của Liễu thị!
Thiếu nữ tim đập loạn, vừa mới bộ dáng bi ai giờ liền trở lên vui vẻ, ôm văn tự bán mình mừng đến lăn lộn thét lên trên giường.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Nam Bảo Y giật mình đổ lại trên giường, mặt hướng vách tường than thở như cũ.
Tiêu Dịch đem tiểu động tác của nàng đều thu vào mắt, khoé miệng có chút giương lên, " Hôn kỳ của phụ thân ngươi cùng Liễu thị định vào mùng mười tháng sau, ngươi còn
lại thời gian nửa tháng chuẩn bị."
Nam Bảo Y hữu khí vô lực khoát khoát tay.
Sau khi Tiêu Dịch đi, nàng như trộm ngồi dậy, xác định thực sự hắn đã đi, mới ôm văn tự bán mình nhảy nhót trong phòng, hưng phấn chạy nhảy mấy vòng.
Quyền thần đại nhân tương lai thật là xa xỉ a, nói cho nàng văn tự bán mình, thế là cho thật.
Một vạn lượng bạc trắng đâu!
Nàng mừng khấp khởi đem văn tự bán mình cất kỹ, lại gọi tiểu nha hoàn tiến vào.
Kêu nàng ra ngoài hỏi thăm một chút, trong Cẩm Quan thành có tên du côn nào lưu manh nhất biết đùa nghịch tung hoành.
Nàng dự định lúc diễn ra đại hôn của phụ thân cùng Liễu thị, đưa bọn họ một phần quà kinh hỉ.
Đem văn tự bán mình cất vào trong hộp, nàng tựa vào một bên bàn trang điểm, nhịn không được cười tủm tỉm vỗ vỗ hộp kẹo hoa đào.
Luôn cảm thấy, kỳ thật quyền thần đại nhân rất để ý tới nàng.
" Nhị ca ca đối với ta tốt như vậy, ta phải hồi báo hắn thật tốt mới được...Được cả danh và lợi là cái gì, đây cũng là chuyện sau này.
Việc cấp bách, là muốn để bản thân hắn cảm nhận được, Nam Bảo Y ta là một muội muội tốt, cỡ nào nhu thuận đáng yêu khiến người khác ưu thích.
Đem đến hắn thành Đế Sư quyền khuynh triều dã, Nam Bảo Y ta chính là muội muội được quyền thần đương triều thương yêu nhất, muốn gả cho người nào