" Nhị ca ca..."
Tiểu cô nương đáng thương chớp hai mắt đẫm lệ.
Bốn phía đều là hạ nhân xem náo nhiệt, Tiêu Dịch bận tâm mặt mũi của nàng, trầm giọng: " Đến thư phòng nói tiếp."
Hắn xoay người rời đi.
Nam Bảo Y lau lau mặt hề, vội vàng đuổi theo.
Nàng đóng lại cửa thư phòng, sợ sệt liếc nhìn thiếu niên đang ngồi bên cửa sổ.
Nàng chần trừ đi tới trước thư án, bất an hai tay xoắn xuýt, " Nhị ca ca, ta sai rồi."
" Sai ở chỗ nào?"
" Sai tại không có kiến thức cơ bản, sai tại làm cháy phòng bếp..." Nam Bảo Y cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, " Nhưng ta cũng là nghĩ muốn báo đáp đại ân đại đức nhị ca ca..."
Tiêu Dịch lạnh lùng nhấp một hớp trà nóng, " Chỉ cần ngươi không làm ta thêm phiền, chính là báo đáp lớn nhất."
Nam Bảo Y sa sút " A" một tiếng.
Cùng lắm lần sau nàng không làm cá chiên, nàng làm chút điểm tâm rau quả cũng có thể?
Nàng trông thấy bên ngoài thư phòng có đặt mấy chậu bông thật đặc biệt, đem bày trên bàn tất nhiên sẽ rất đẹp.
Chính nàng là đang suy nghĩ, Tiêu Dịch bỗng nhiên tiện tay cầm lên một xấp giấy chữ, không chút lưu tình ném lên mặt nàng, " Viết lại một lần nữa."
Nam Bảo Y vội vàng xoay người nhặt lên.(ahr)
Nhìn thấy trên giấy tuyên chữ viết khác biệt quá nhiều, lập tức thẹn đến muốn chui xuống đất.
Khuôn mặt đỏ lên, " Hà Diệp thật là lười biếng, một mình giúp ta chép xong không được sao.
Lại tìm một đám người tới viết, lộ ra sơ hở lớn như vậy thật là mất mặt...!Nhị ca ca, ta nhất định sẽ hung hăng giáo huấn nàng."
Ánh mắt Tiêu Dịch lạnh sưu sưu.
Nam Bảo Y rụt rè lùi lại hai bước, bất an đem giấy tuyên giấu sau lưng, " Ta, ta sai rồi, chính ta tự viết, chính mình viết..."
Thế là toàn bộ buổi chiều, Nam Bảo Y đều bị Tiêu Dịch nhấn đầu ngồi ở thư phòng tập viết theo chữ mẫu.
Rốt cuộc viết xong hai mươi tấm, đã là hoàng hôn.
Nàng lắc lắc tay nhỏ mỏi nhừ, hứng thú bừng bừng đem đưa cho Tiêu Dịch nhìn, " Nhị ca ca."
Tiêu Dịch lật từng cái ra đem, đem chữ nàng viết không tệ đánh vòng tròn, viết quá xấu thì gạch chéo.
Nam Bảo Y tập viết chính là một bài thơ, trong bài thơ có mấy chữ " Tiêu", liên tục hai mươi tấm chữ lớn, tất cả chữ " Tiêu" đều bị viết rất khó coi.
Tiêu Dịch hoài nghi nàng cố ý.
" Tới." Hắn nói.
Nam Bảo Y rụt rè đi qua, Tiêu Dịch kêu nàng nắm chặt bút lông, " Viết tên của ta."
Nam Bảo Y đứng trước thư án ngẩn người.
Viết tên Tiêu Dịch?
Tên của hắn có chút phúc tạp, nàng viết ra tất nhiên là không dễ nhìn.
Có thể thiếu niên đứng ngay sau lưng nàng, mùi thơm lạnh ngọt đem nàng toàn bộ vây lại.
Ánh mắt âm lãnh lương bạc trên cao nhìn xuống, tựa như sói hoang để mắt tới con mồi.
Làm nàng có loại cảm giác khiếp đảm, chật vật muốn tìm đường trốn mà không được.
Tay nàng cầm bút có chút phát run.
Tiêu Dịch cúp mắt, tiểu cô nương thích yếu ớt nhếch lên ngón tay nhỏ kia, liền xem như cầm bút lông cũng không ngoại lệ.
Mặc dù tư thế cầm bút không đúng tiêu chuẩn chuẩn, nhưng ngoài ý muốn...
Cảnh đẹp ý vui.
Quỷ thần xui khiến, hắn từ phía sau lưng chụp lên tay của nàng.
Nam Bảo Y sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thiếu niên hình dáng lạnh lùng xinh đẹp, làn da trắng ở trong ánh dương chiếu lên ấm áp, tròng mắt hẹp dài đen nhánh bên trong đựng đầy cảm xúc nàng nhìn không hiểu...
Dường như phát giác ánh mắt của nàng, hắn thấp giọng: " Nhìn ta làm gì? Nhìn giấy."
Nam Bảo Y vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng ánh mắt lại lặng lẽ rơi vào trên tay hắn.
Lòng bàn tay của hắn tràn đầy vết chai xước, cọ lên khiến mu bàn tay nàng đau.
Trong lòng bất an không hiểu, vô thức vểnh lên ngón tay nhỏ.
Tiêu Dịch sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Tay tiểu cô nương trắng nõn mền mại, giữ trong lòng bàn tay so với sờ lên tơ lụa còn dễ chịu hơn.
Mà ngón tay nhỏ nhếch lên kia, nho nhỏ tinh tế, chỉ là đầu ngón tay lộ ra một vệt máu đỏ đã khô.
Chính là bất an có chút lộ ra, giống như là cào vào trong lòng hắn, làm trong lòng hắn có chút ngứa...
Hắn buộc chính mình đem lực chú ý đặt ở trên giấy, cầm tay của nàng đặt bút.
" Tiêu Đạo Diễn..." Nam Bảo Y nghi hoặc thì thầm tên trên giấy, " Là ai vậy?"
Tiêu Dịch lấy lại tinh thần, sắc mặt rét run, tiện tay đem tờ giấy kia vò thành đoàn.
Nam Bảo Y không rõ vì cái gì hắn đột nhiên liền tức giận.
Nàng len lén liếc viên giấy, âm thầm đem cái tên kia ghi nhớ trong lòng.
Trong lúc Nam Bảo Y