Trở về chỗ ngồi, Nam Bảo Y nũng nịu dựa vào lòng lão phu nhân," Tổ mẫu...."
Lão phu nhân cười đến không ngậm được miệng, tán dương:" Lúc trước Kiều Kiều nhi nhà chúng ta nói muốn tham gia thịnh hội thưởng hoa, ta chỉ coi là tiểu hài tử ham vui, còn không cho đi.
Không nghĩ tới, vậy mà cầm được hạng nhất! Đứa nhỏ này từ nhỏ thông minh, giống nương nàng."
Nam Quảng mộng bức ngồi phía sau, một gương mặt mo trắng xanh đan xen.
Hai lượng bạc của hắn, tiền thưởng của hắn cứ như vậy không còn, chuyện này là sao?!
Liễu thị cắn chặt cánh môi, gắt gao bóp lấy lòng bàn tay, mới nhịn xuống xúc động muốn xé sống Nam Bảo Y.
Một ngàn lượng bạc trắng của nàng, cứ như vậy trôi theo dòng nước, đây chính là toàn bộ gia tài của nàng!
Trình phu nhân cùng Thường thị đồng dạng khó xử.
Các nàng mặc dù xuất thân quan gia, nhưng dù sao cũng không phú quý bằng Nam phủ.
Một ngàn lượng bạc trắng, đối với các nàng mà nói là một khoản tiền rất lớn.
Có thể mua được bao nhiêu đồ trang sức, ném trong nước còn có thể nghe thấy tiếng vang, không nghĩ tới cứ như vậy biến mất!
Các nàng lại nghĩ tới Nam phủ cược cho Nam Bảo Y đến mấy vạn lượng bạc.
Đây chính là tỉ lệ đặt cược một lấy hai mươi, quả thực lần này Nam gia là kiếm bộn.
Không chỉ có các nàng đỏ mắt, những người khác cũng âm thầm hâm mộ cực kỳ.
Làm sao người Nam gia giống như làm gì cũng có thể kiếm tiền?
Mặc dù quan vận không thông, nhưng tài vận cũng là quá tốt đi!
Thật khiến người ước ao ghen tị!
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu ngồi cùng một chỗ,nhìn khen thưởng trong hộp gỗ tử đàn.
Trừ nén bạc trăm lượng, còn có bộ văn phong tứ bảo không tệ, thậm chí còn có một cái áp thắng tiền cổ tệ tinh xảo.
Nam Bảo Y thoải mái đem nén bạc đưa cho Nam Bảo Châu," Coi như tặng thưởng cho Châu Châu.
Bộ văn phong tứ bảo này đưa cho đại tỷ tỷ, nữ hài tử trong phủ chúng ta cũng chỉ có đại tỷ tỷ tình nguyện viết chữ."
Nam Bảo Y cười tủm tỉm cầm nén bạc, đem đi khoe khoang với đám tỷ muội.
Nam Bảo y cầm áp thắng tiền, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Dịch.
Thiếu niên chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành một bộ y phục màu đen ống tay hẹp, ống tay cùng cổ tay áo thêu đầy vân văn, mặc dù tướng mạo xinh đẹp tuấn tú, khí thế lại thập phần túc sát lạnh lùng.
(ahr)
Dường như phát giác được ánh mắt của nàng, hắn lặng lẽ nhìn tới.
Nam Bảo Y vội vàng giả vờ như không có chuyện gì mà cúi thấp đầu, đưa tay loay hoay trái cây trên bàn.
Nàng muốn đem cái áp thắng tiền đưa cho hắn, thế nhưng hắn lạnh lùng như vậy, nhất thời nàng không có cách nào mở miệng.
Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng nghị luận hiếu kỳ:" Ai đem binh sĩ điều tới đây, đây là muốn làm gì?"
" Bọn họ cầm là đao kiếm thật? Nhìn quá dọa người!"
" Mau nhìn, bọn họ giống như bày quân trận!"
Nam Bảo y nhìn lại, trên đài cao, gần hai trăm binh lính đang tập hợp.
Tư Đồ Lẫm vuốt râu mỉm cười," Xếp thành một hàng dài.
Đây là viên phó tướng dưới trướng của ta, am hiểu nhất là bày xếp thành một hàng dài.
Từng bằng trận pháp này bắt sống qua vô số tướng sĩ địch quốc.
Tiêu công tử đã đọc qua binh thư, cảm thấy cái quân trận này thế nào?"
Tiêu Dịch phóng tầm mắt nhìn tới.
Viên phó tướng kia thân kinh bách chiến, bày ra trận pháp tinh tế hữu lực, huyền diệu giống như một cự mãng tuỳ thời chuẩn bị xuất kích.
Hắn gật đầu, " Rất tốt."
Tư Đồ Lẫm vỗ vỗ bờ vai hắn, " Ngươi có thể tuỳ ý chọn mười người vừa ý ở đây, tuỳ ngươi phá trận."
Toàn trường xôn xao!
Đám người thế mới biết, nguyên lai vị con nuôi Nam phủ này vậy mà dự định khiêu chiến một đội quân hơn hai trăm binh sĩ!
Mấy tên giám khảo chạy tới, khuyên nhủ:" So tài ngày thưởng hoa chủ yếu là tham dự cùng vui đùa, cũng không dám náo ra nhân mạng.
Cái gì mà dùng mười người phá trận, ở đây đều là công tử phú gia, ngay cả chiến trường cũng chưa từng đi qua, phá trận cái gì, đây không phải hồ nháo sao?!"
" Không tệ!" Có lão tướng quân xuất ngũ cũng nhíu mày,"Tư Đồ tướng quân, ai không biết trận pháp này của ngươi mấy năm nay trên chiến trường không người nào có thể phá, ngươi đây không phải cố ý gây khó dễ tiểu bối sao?"
Tư Đồ Lẫm cười không nói.
Nam gia lầu cao sắp đổ, lão thái quân muốn hắn nâng đỡ Nam gia, cũng phải lấy ra thứ để hắn tâm phục khẩu phục.
Nếu như Tiêu Dịch là một thiếu niên đáng để bồi dưỡng, như vậy