Tống Thế Ninh ngẩn người ra.
Hắn bất động thanh sắc phủi phủi ống tay áo," Kiều Kiều nói với ta cái này làm gì?"
Nam Bảo Y đem hắn kéo tới bên cạnh, nhỏ giọng nói:" Chẳng lẽ ngươi không thích đại tỷ tỷ nhà ta sao? Lần này từ hôn, đại tỷ tỷ khẳng định rất thương tâm, biểu ca, ngươi không lúc thừa lúc vắng mà vào, còn chờ đợi cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ của nàng tha thiết, chỉ hận không thể thay hắn đi biểu lộ tình cảm.
Kiếp trước sau khi đại tỷ bị hưu, đau khổ trở thành trò cười khắp Cẩm Quan thành.
Khi đó biểu ca ca đang ở Giang Nam bàn chuyện làm ăn, vừa nghe được tin tức liền ngựa không dừng vó gấp gáp trở về, tự mình đến cửa cầu hôn nàng.
Đến sính lễ cũng là quy chế đại hôn, cũng đều dựa theo đầu hôn xử lý.
Hắn thương đại tỷ đến tận xương tủy, bất đắc dĩ khi đó đại tỷ tỷ một đầu ngã vào trong cạm bẫy lưới tình của Trương Viễn Vọng, cuối cùng hậm hực mà chết.
Biểu ca thương tâm quá độ, một đêm đầu bạc.
Hắn đem toàn bộ gia tài bạc triệu đều quyên cho quốc khố, chỉ lưu lại cho mình một cây đao một con ngựa, nghĩa vô phản cố dấn thân vào quân doanh.
Hắn cuối cùng chết trận sa trường, khi chết trong tay còn nắm thật chặt trâm cài đầu của đại tỷ tỷ.
Nắng xuân xuyên qua tán lá cây chiếu xuống.
Thiếu niên trước mắt phong tư tuấn lãng, tư thái phong lưu, đúng là độ tuổi tốt nhất.
Hắn cười cười, sờ lên đầu Nam Bảo Y," Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, còn không biết chuyện hôn nhân đại sự không phải trò đùa.
Đại tỷ tỷ ngươi tài mạo song toàn, ôn nhu hiền lành, lẽ ra xứng với nam nhi tốt nhất thế gian.
Ta chỉ là một thương hộ, ngày bình thường không phải nói chuyện làm ăn chính là đấu gà đấu chó, làm sao xứng với nàng?"
Nam Bảo Y từ trong ánh mắt hắn nàng đọc ra được tự ti.
Nàng dùng lực lắc đầu, đếm trên đầu ngón tay cho hắn nghe," Biểu ca sai! Thứ nhất, đại tỷ tỷ lần này cùng Trương gia từ hôn, sau này nhân gia quan lại phe phái Trương gia, cũng sẽ không nói tới chuyện thành thân với nàng.
Thứ hai, đại tỷ tỷ nhiễm bệnh lâu dài, bà mẫu có thể tha thứ cái này ít như phượng mao lân giác, bất luận gả tới nhà ai cũng phẩm chịu ủy khuất.
Thứ ba, đại tỷ tỷ cần mỗi ngày dùng cống hoa hoàn, đan dược quý giá, Thục quận trừ Nam gia nuôi dưỡng nổi cũng chỉ còn Tống gia cùng Hạ gia.
Hạ gia là loại người hổ lang như thế nào, biểu ca làm sao có thể đành lòng để đại tỷ tỷ gả đi?"
Tống Thế Ninh nhíu mày.
Hiển nhiên, những lời này xem như nói đến tâm tư hắn đi.(ahr)
Trùng hợp, Nam Bảo Dung được bọn tỳ nữ đỡ tới,"Kiều Kiều."
Trông thấy Tống Thế Ninh cũng đang ở đây, nàng vội vàng chỉnh đốn trang phục hành lễ," Tống công tử."
Nam Bảo Y lặng lẽ xem biểu ca nhà mình.
Thiếu niên trên thương trường khuấy nhiễu phong vân, rõ ràng được chứng kiến vô số sóng to gió lớn người lừa ta gạt, thế mà lúc đối mặt với đại tỷ tỷ lại đỏ hết tai!
Có lẽ bởi vì quá khẩn trương, hắn liền nhìn cũng không nhìn đại tỷ tỷ, mặt mũi tràn đầy cao thâm khó dò, chỉ đơn giản" ừ" một tiếng.
Nam Bảo Dung bất đắc dĩ cười.
Ước chừng mình trời sinh không được người khác phái hoan nghênh, Trương Viễn Vọng không thích nàng, những năm nay tới biểu ca của Kiều Kiều cũng đối với nàng hờ hững lạnh lùng.
Nàng thi lễ cáo lui, cô đơn đi ra.
Nam Bảo Y tức giận đến đập cho Tống Thế Ninh một cái," Biểu ca ngươi có phải bị ngốc hay không?"
Tống Thế Ninh ủy khuất:" Ta cũng không muốn như vậy, thế nhưng ta vừa nhìn thấy nàng liền khẩn trương, ta vừa căng thẳng liền nói không ra lời...."
Lúc hắn còn nhỏ, liền thích Nam Bảo Dung.
Khi đó phụ mẫu hắn vẫn còn, tháng giêng hắn theo phụ mẫu tới Nam phủ chúc tết.
Tất cả tiểu hài tử đều chơi tuyết trong sân, chỉ có Nam Bảo Dung lẻ loi ngồi ôm hỏa lô ngồi một bên, ánh mắt hâm mộ nhìn náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Hắn tiến tới, hỏi nàng vì sao không ra ngoài chơi.
Sau đó hắn mới biết được, nguyên lai cô nương này mắc bệnh từ nhỏ, không chịu được gió lạnh.
Hắn thấy nàng đáng thương, liền từ bên ngoài vụng trộm lặn mấy người tuyết nhỏ, ôm vào cho nàng nhìn.
Nàng rất thích, mời hắn ăn bánh ngọt tự mình làm.
Đến nay hắn vẫn nhớ như cũ, khối bánh kia rất ngọt rất ngọt, giống như bộ dáng nàng cười rất ngọt.
Khi đó hắn liền nghĩ, cô nương tốt như vậy, nếu là hắn may mắn cưới được nàng, nhất định đem nàng giấu trong lòng bàn tay nuông chiều thật tốt, không để nàng bị phong hàn, không để nàng phải chịu ủy khuất.
Còn muốn thỉnh thần y tốt nhất thiên hạ, chữa khỏi bệnh của nàng, đẻ nàng giống như những tiểu hài tử khác chơi tuyết....
Về sau phụ mẫu qua đời, hắn