Tiêu Dịch ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nhấc lên mí mắt liếc nhìn bọn họ một cái.
Loại cố sự cẩu huyết này, có thể bán được ra ngoài?
Khôi hài.
Trở lại Cẩm Quan thành, đã là hoàng hôn.
Lão phu nhân vui mừng nhướng mày, ôm Nam Bảo Y khích lệ, còn ban thưởng rất nhiều kim châu bảo bối.
Quý ma ma cười nói:" Ngũ tiểu thư có chỗ không biết, vì chuyện lá dâu, lão phu nhân mấy ngày nay mặt buồn rười rượi ăn ngủ không yên, bị bệnh nặng một trận.
May mắn tiểu thư lợi hại, ngài cứu được mạng lão phu nhân nha!"
" Tổ mẫu bị bệnh?" Nam Bảo Y kinh ngạc lại lo lắng," Khương thần y, ngươi mau giúp tổ mẫu ta nhìn một cái!"
Khương Tuế Hàn giúp lão phu nhân bắt mạch.
Hắn thu hồi gối, cười nói:" Cũng là không sao.
Chỉ là lão phu nhân trải qua thời gian mấy chục năm phú quý, thân thể thiếu vận động, bởi vậy dẫn đến dinh dưỡng quá dư thừa, dễ mắc tam cao."
" Tam cao?"
" Mỡ trong máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao."
Đám người hai mắt nhìn nhau.
Lão phu nhân sợ hãi thán phục:" Trách không được ngài lại được xưng là thần y Trung thục, những từ này, lão thân thực sự một chữ cũng nghe không hiểu."
" Như vậy đi, ta dạy ngài mấy động tác cường thân kiện thể, ngài không có việc gì luyện nhiều một chút, xuất mồ hôi, có thể lưu thông máu, dưỡng gân kéo dài tuổi thọ."
Quy ma ma hăng hái:" Lão nô biết, là Ngũ Cầm hí đúng hai không? Liền là do Đông Hán Hoa Đà phát minh?"
Khương Tuế Hàn cười tủm tỉm:" Cái này của ta, so với Ngũ Cầm hí còn hay hơn, nó gọi là múa quảng trường, thích hợp nhất với các lão nhân gia như các ngươi!"
Khương Tuế Hàn tìm một dàn nhạc vào phủ, tự mình dạy lão phu nhân múa quảng trường.
Dỗ lão phu nhân đến cả ngày mặt mày hớn hở, tinh thần cùng cơ thể đều cường kiện rất nhiều.
Trong phủ náo nhiệt hai ngày, cuối cùng đã đến ngày Tiêu Dịch xuất chinh.(ahr)
Canh hai, sắc trời tối đen, bầu trời đêm còn mang theo sương lạnh.
Dư Vị cung kính mặc áo giáp lên cho Tiêu Dịch.
Thiếu niên trong gương đồng, áo giáp dày cộm, dung mạo lạnh thấu xương.
Dư Vị lui ra phía sau mấy bước," Chủ tử lần đầu tiên xuất chinh, thắng bại là việc nhỏ, sinh tử là chuyện lớn.
Mong ngài nhất định phải chú ý an nguy, dù chỉ là vết thương nhỏ, cũng sẽ khiến nương nương đau lòng."
Tiêu Dịch hờ hững.
Hắn tuỳ ý dùng chút đồ ăn sáng, nghĩ nghĩ, trước khi xuất phát lại đi tú lâu của Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương sợ tối, cho dù đi ngủ, trong phòng cũng vẫn phải treo hai ngọn đèn.
Hắn đẩy ra màn trướng, ngồi bên giường.
Tiểu cô nương ngủ say, chăn gấm nghiêng lệch, tay áo cuốn lên, cánh tay trắng nõn như ngó sen lộ ở bên ngoài, cũng không sợ lạnh.
Hắn giúp nàng đắp lại chăn, đầu ngón tay khẽ vuốt qua mặt mày của nàng.
Không có hắn bên cạnh, tất nhiên nàng lại sẽ giống da khỉ, khắp nơi làm càn ầm ĩ làm tính tình.
Vạn nhất gây họa, không có người phía sau thu thập tàn cuộc phải làm sao bây giờ....
Mà nàng lại lười biếng như vậy, không ai trông coi nàng đọc sách, khẳng định nàng sẽ dùng sức quậy, không có một chút dáng vẻ cô nương.
Đôi mắt thiếu niên phức tạp.
Thôi, thực sự không được, hắn dứt khoát sớm đi kết thúc chiến tranh, tận lực đầu mùa đông sẽ trở về.
Hạ quyết tâm, ánh mắt của hắn rơi vào gương mặt Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương sinh ra kiều diễm động lòng người, giống như nụ hoa sen chớm nở.
Hắn trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên cứng ngắc cúi người, muốn hôn khuôn mặt của nàng.
Đêm hè canh ba, ngoài cửa sổ lấp lánh ánh sao, một con đom đóm lặng lẽ bay vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đậu lên đèn lưu ly.
Tú lâu yên tĩnh.(ahr)
Trong nháy mắt Tiêu Dịch cúi người cơ hồ có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đập.
Hắn càng rõ ràng là hắn ưu thích Nam Kiều Kiều.
Loại ưu thích này không liên quan tới tình cảm huynh muội, nó từ sâu trong đáy lòng tự nhiên sinh ra, là rung động nguyên thủy nhất mà con người sinh ra.
Nụ hôn của hắn rơi vào gương mặt thiếu nữ.
Giống như tên trộm cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn lộ ra ngây ngô mới biết yêu.
Hôn trộm xong, hắn đang muốn rời đi, không cẩn thận đụng phải chuông vàng nhỏ treo trên trướng.
Nam Bảo Y bừng tỉnh, xoa mắt nhập nhèm đang buồn ngủ, ngồi dậy," Nhị ca ca?"
Quyền thần đại nhân mặc khôi giáp, chuẩn bị phải lên chiến trường.
Nàng thấy khuôn mặt hắn trầm mặc lạnh lùng, chẳng biết tại sao vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Rõ nàng là thiếu niên rất ít khi nói cười lại rất khó dỗ dành, rõ ràng chỉ ôm tâm tư lợi dụng hắn, thế nhưng trải qua hai tháng ở